Phong Lôi phi kiếm (1)
- Linh đan của các ngươi cần dùng mấy ngày một lần?
Tống Chung hỏi lần nữa.
Tống Chung trước kia đã từng thấy phụ mẫu dùng, bọn họ cũng không phải lần nào tu luyện cũng ăn, bởi vì dược lực cũng không phải lập tức phát huy toàn bộ, cho nên bình thường đều phải cách mấy ngày mới ăn.
Tiểu nhị lập tức trả lời:
- Tiền bối, linh đan của chúng ta đều là hàng thượng đẳng, một viên có thể để ngươi tu luyện trong bốn ngày đều có tăng thêm tốc độ. Đương nhiên, dùng như vậy chỉ có thể phát huy dược hiệu ở mức tối đa, nếu ngươi có thể ăn mỗi ngày, mặc dù sẽ lãng phí không ít dược tính, nhưng tốc độ tu luyện lại có thể đạt tới nhanh nhất!
- Ừm!
Tống Chung gật gật đầu, sau đó hỏi:
- Nếu song hệ đồng tu, một lần ăn hai loại linh dược, sẽ không có xung đột chứ?
- Không, cho dù là ngũ hệ đồng tu, cùng lúc ăn năm viên linh dược cũng không sao, bởi vì những linh dược này chỉ phát tán linh khí của bản thân, không hề xung đột với dược tính!
Tiểu nhị vội vàng giải thích.
- Ra vậy!
Tống Chung hỏi tiếp:
- Một bình thuốc bao nhiêu viên? Bán bao nhiêu linh thạch?
- Tiền bối, linh đan của chúng ta bán theo viên, một viên Ngũ Hành Linh Đan, giá một khối linh thạch hạ phẩm!
Tiểu nhị cười ha hả:
- Ngươi xem, ngươi muốn bao nhiêu?
Tống Chung sờ cằm, suy nghĩ một chút về linh thạch trong không gian của mình.
Trong ba tháng, mỗi ngày hắn sản xuất khoảng mười khối linh thạch hạ phẩm, tổng cộng tích lũy khoảng một ngàn khối, cũng đủ cho hắn mua sắm một phen.
Thời gian không lâu, Tống Chung rời khỏi tiệm thuốc, tiểu nhị phía sau hắn cũng cười đến nở hoa, liên tục cười làm lành cúi đầu, cho đến khi Tống Chung đi xa, mới lưu luyến không rời trở về, nói thầm:
- Tên bàn tử này nhìn thì đơn giản, nhưng thật là có tiền a, há mồm chính là hơn tám trăm khối linh thạch dược phẩm, gần bằng thu nhập mười ngày của cửa hàng này! Ha ha, làm xong vụ mua bán này, chưởng quầy nhất định phải thưởng cho ta!
Nói đến Tống Chung, sau khi hắn rời khỏi tiệm thuốc, vừa quan sát bốn phía, vừa âm thầm cân nhắc trong lòng:
- Hiện tại có tiền, vì gia tốc tu luyện, tiêu bao nhiêu cũng không thể tiếc. Ngũ Hành Linh Đan mỗi loại một trăm viên, đến lúc đó ta mỗi ngày ăn năm viên, lại thêm những loại rèn luyện thể chất, tăng cường thần thức, dù sao cứ rót vào trong bụng đi! Ta không tin, người khác có thể ăn thành cao thủ, ta lại không được! Không phải là linh thạch sao? Ta không thèm!
Tống Chung đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện phía trước có một cửa hàng chuyên môn luyện khí, không nói hai lời liền đi vào.
...
Cửa hàng này quả thực xa hoa hơn cả tiệm thuốc, bốn bức tường treo đầy pháp khí, phi kiếm, mỗi món đều tỏa ra hàn quang.
Tên tiểu nhị lại là một hán tử tráng kiện, gần đạt tới cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong, chỉ chực bước vào Tiên Thiên!
Hắn hiển nhiên không lanh lợi miệng lưỡi như tiểu nhị tiệm thuốc, thấy Tống Chung vào liền thẳng thừng hỏi:
- Ngươi muốn gì?
Tống Chung suy nghĩ một chút, đáp:
- Ta muốn một thanh phi kiếm tốc độ nhanh!
Phi kiếm là vật bất ly thân của đa số tu chân giả khi hành tẩu, khi chiến đấu, chỉ có kiếm tu mới dùng phi kiếm, các loại tu sĩ khác thích dùng pháp khí hoặc thuật pháp hơn.
Đối với Tống Chung mà nói, phi kiếm chỉ là vật chạy trối chết, tốc độ là trên hết, những thứ khác đều bỏ qua.
Hán tử nghe vậy, nhíu mày:
- Ngươi chỉ cần tốc độ nhanh? Không có yêu cầu khác sao?
- À, nếu được, càng xấu càng tốt.
Tống Chung nói:
- Tốt nhất là loại phi kiếm không bắt mắt!
Tống Chung không muốn dùng phi kiếm hào nhoáng, chẳng phải công khai khoe khoang hắn giàu có sao?
- Ha ha, yêu cầu của ngươi thật kỳ quái, các tu sĩ khác đều thèm khát phi kiếm lộng lẫy, ngươi lại muốn cái xấu xí, khó tìm lắm!
Hán tử giơ lên một thanh phi kiếm màu lam mang theo hồ quang điện, nói:
- Phong Lôi kiếm này, tuy phẩm cấp không cao, chỉ là nhị phẩm, nhưng cũng là cấp bậc cao nhất ngươi dùng được, tốc độ nhanh, khoảng 800!
Phi kiếm cũng như pháp bảo, chia làm pháp khí, pháp bảo, linh bảo, mỗi cấp lại chia chín phẩm.
Tống Chung biết, tốc độ 800 tức là một khắc bay 800 dặm, tốc độ phi kiếm thường lấy một khắc làm chuẩn. Phi kiếm hiện tại của Tống Chung chỉ có 200. Bình thường, đệ tử Tiên Thiên tầng năm dùng phi kiếm nhị phẩm, tốc độ cũng chỉ khoảng 600, thanh kiếm này đạt 800 đã rất tốt rồi. Dĩ nhiên, phi kiếm tốt hơn còn nhiều, nhưng cần nhiều linh khí hơn, Tống Chung không đủ sức chi trả.
Thanh kiếm này, hắn dùng cũng rất vất vả, không thể dùng đi đường dài, chỉ dùng để chạy trốn lúc nguy cấp.
Tống Chung cần phi kiếm để chạy trốn, nghe giới thiệu liền hứng thú, cầm lên xem xét, thấy kiếm toàn thân màu lam, kiểu dáng cổ xưa, dày nặng, không có hoa văn cầu kỳ.
Cầm trong tay, linh khí tỏa ra, rất thoải mái, lắc nhẹ, trên thân kiếm có vài tia sét nhỏ vụt qua, rất đẹp.
Hán tử giới thiệu:
- Thanh kiếm này chủ yếu dùng Phong Đồng và linh cốt Lôi Minh Thú luyện chế, thêm vào một viên lôi hệ tinh thạch, khi công kích, tự động phát ra tia sét, uy lực không lớn, nhưng hiệu quả tê liệt rất mạnh, đối phó yêu thú hoặc quỷ quái rất hiệu quả!
- Ừ, không tệ!
Tống Chung gật đầu:
- Bao nhiêu linh thạch?
- Một vạn năm ngàn!
Hán tử hào phóng:
- Đây là tác phẩm tâm đắc của sư phụ ta, thiếu một đồng không bán!
- Đắt thế ư?
Tống Chung suýt ngất, hắn tưởng phi kiếm chỉ vài trăm linh thạch!
- Tiểu huynh đệ, ngươi đừng không biết hàng! Phi kiếm nhị phẩm bình thường cũng trên năm ngàn linh thạch, thanh này không chỉ nhanh hơn ba phần, còn có hiệu quả tê liệt, một vạn năm ngàn không đắt, nếu ngươi thấy đắt, ta có hàng rẻ, ba trăm linh thạch!
Hán tử giơ lên một thanh Huyền Thiết kiếm.
Đăng bởi | LinhNhi.Epx |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 41 |