Đại chiến (1)
Vương Trung cùng Trương sư huynh vừa nghe lời ấy, tức thì nổi giận đùng đùng, đồng thời cười lạnh:
- Ngươi là đồ không biết sống chết, mau cút đi chết!
Nói đoạn, hai người đồng thời thúc dục phi kiếm, hóa thành hai luồng hàn quang dài hơn mười trượng, từ trái phải bổ tới phía Tiểu Bàn.
Nhờ có sự thúc dục toàn lực của bọn chúng, phi kiếm xé rách không khí, phát ra tiếng rít gào khiến cành cây xung quanh rung chuyển dữ dội, vô số lá cây rơi xuống, uy thế ấy đủ làm cho kẻ nhát gan khiếp sợ mà chết.
Song, trước công kích đáng sợ như vậy, Tiểu Bàn lại không hề nao núng. Hắn thong thả lấy ra một trương phù chú, rồi nhanh chóng xé nát.
Ngay sau đó, phù chú bộc phát ra một luồng thần quang màu vàng đất chói mắt, trong nháy mắt hình thành một tầng hào quang cao hai trượng, hoàn toàn bảo vệ Tiểu Bàn.
Phi kiếm của Vương Trung và Trương đạo nhân đâm vào tầng hào quang, lại bị phản chấn trở lại, không chút hiệu quả nào, chỉ tạo nên vài gợn sóng.
- A!
Vương Trung kinh hô:
- Đạo thuật hộ thân hệ Thổ! Đây là phù chú trung cấp mà chỉ tu sĩ Trúc Cơ mới luyện chế được, một tấm phải hơn trăm linh thạch!
- Tên béo chết tiệt này sao lại giàu có như vậy?
Hàn Linh Phượng cũng giật mình thốt lên.
Phải biết rằng, một trăm linh thạch đối với bọn họ cũng là một khoản tiền khổng lồ, thường ngày phải tính toán kỹ lưỡng, làm sao dám tiêu xài hoang phí như vậy.
Trương sư huynh vẫn giữ được bình tĩnh, thấy Tiểu Bàn dùng phù chú này, không những không sợ hãi, mà còn cười lạnh:
- Hắn càng giàu càng tốt. Ta còn sợ thu hoạch ít sao! Chỉ là phù chú hộ thân mà thôi! Tên béo chết tiệt này lại tưởng rằng bảo bối này vô địch! Thật là buồn cười! Các ngươi, chúng ta cùng nhau liều mạng, ta không tin không phá vỡ được nó!
- Được!
Vương Trung và Hàn Linh Phượng lập tức đáp ứng. Bọn họ cũng biết, đến nước này đã không còn đường lui, chỉ có thể liều mạng.
May thay, phù chú hộ thể trung cấp cũng không phải bất khả chiến bại, nơi đây có đến ba thanh phi kiếm, ba kiện pháp khí, toàn lực tấn công, tin rằng chỉ cần vài đợt công kích cùng lúc, là có thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.
Đạt được sự đồng thuận, ba người không chút do dự, đồng thanh quát lớn, hướng về phía Tiểu Bàn nện pháp khí phi kiếm. Ba đạo kiếm quang lạnh như băng, trước tiên đánh tới, nhưng rất nhanh bị phản chấn trở lại.
Tiếp đó là Phỉ Thúy Phi Đao của Vương Trung, công kích của nó dựa vào kịch độc, uy lực phá hoại không đủ, thậm chí còn kém hơn phi kiếm, nên chỉ vừa chạm vào đã bị phá tan.
Kế tiếp là Vô Ảnh Phi Châm của Hàn Linh Phượng, thứ này chuyên phá đạo thuật hộ thể, đúng là khắc tinh của loại pháp thuật hộ thân này của Tiểu Bàn.
Chỉ thấy vài đạo ánh sáng lóe lên, mười ba cây Vô Ảnh Phi Châm xuyên thủng tầng hào quang màu vàng đất, cắm phập vào ngực Tiểu Bàn.
Hàn Linh Phượng mừng rỡ:
- Ha ha, trúng rồi! Tên béo chết tiệt này xong đời rồi!
Nhưng một màn khiến Hàn Linh Phượng giật mình xuất hiện, Tiểu Bàn vẫn bình an vô sự, mười ba cây phi châm chỉ cắm vào y phục, không hề đâm vào thân thể. Hóa ra, trên người Tiểu Bàn còn có một kiện nội giáp tơ nhện, là pháp khí do tu sĩ Trúc Cơ dùng tơ của yêu thú nhện luyện chế mà thành, vô cùng cứng cáp, đối với công kích của trọng vật không có tác dụng, nhưng lại có hiệu quả kỳ diệu khi phòng ngự công kích của binh khí sắc bén.
Đây là nội giáp cấp ba trị giá mấy vạn linh thạch, đương nhiên có thể dễ dàng ngăn cản Vô Ảnh Phi Châm.
Tiểu Bàn tuy ngăn cản được đòn này nhưng cũng giật mình, không ngờ đối phương lại có pháp khí chuyên phá đạo thuật hộ thể, thứ này hiếm thấy, vậy mà lại bị hắn gặp phải.
Tự nhận mình xui xẻo, oán hận của Tiểu Bàn đối với Hàn Linh Phượng càng tăng gấp đôi. Hắn hung dữ rút Vô Ảnh Phi Châm ra, giận dữ nói:
- Ngươi cái nha đầu chết tiệt này, dám đâm ta, ngươi chờ đấy, lát nữa ta sẽ đâm lại ngươi!
- Ngươi...
Hàn Linh Phượng bị Tiểu Bàn chọc tức đến mặt đỏ bừng, nhưng lại không biết nên mắng lại như thế nào.
Lúc này, pháp khí Kim Chuyên mà Trương đạo sĩ chuẩn bị cuối cùng cũng đã hoàn thành. Hóa ra, Kim Chuyên này có hai cách sử dụng, một là ném thẳng ra, biến thành một vật lớn khoảng ba trượng đập người, nặng mấy vạn cân, tu sĩ bình thường chỉ cần một đòn là trở thành bánh thịt.
Cách khác là niệm chú rồi ném ra, niệm chú có thể làm tăng thể tích và trọng lượng của Kim Chuyên, từ đó tăng cường sức mạnh công kích.
Lúc Vương Trung và Hàn Linh Phượng công kích, Trương đạo sĩ niệm chú, biến Kim Chuyên thành một vật lớn dài bảy tám trượng, nặng hơn mười vạn cân, giống như một ngọn núi nhỏ đập xuống.
Mọi người đều bị Kim Chuyên khổng lồ này làm cho khiếp sợ, Vương Trung và Hàn Linh Phượng quên cả cãi nhau với Tiểu Bàn, chăm chăm nhìn Kim Chuyên, muốn xem cảnh tượng Tiểu Bàn bị đập thành thịt vụn.
Tiểu Bàn cũng bị dọa sợ, hắn không tin đạo thuật hộ thể và nội giáp tơ nhện trên người có thể ngăn cản được vật này, đành phải dùng bản mệnh pháp bảo – Đại Đồng Chung!
Theo ý niệm của Tiểu Bàn, một cái Đại Đồng Chung cao hơn ba trượng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn. Cái chuông này tạo hình cổ xưa, khí thế bàng bạc, vừa xuất hiện đã như một ngọn núi khổng lồ, đè nén khiến người xung quanh khó thở.
Trên mặt chuông là nhật nguyệt tinh tú, hoa điểu trùng ngư, thiên cung thần thú, vạn trượng tường vân… các loại cảnh sắc lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta hoa mắt, kinh ngạc không thôi.
Ngay lúc đó, Kim Chuyên khổng lồ dài mấy trượng hung hăng đập vào Đại Đồng Chung, chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn tan, Kim Chuyên văng ra, kích thước thu nhỏ lại chỉ còn vài tấc, trên bề mặt thậm chí còn có vài vết nứt, hiển nhiên đã bị tổn thương nặng.
Đăng bởi | LinhNhi.Epx |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 19 |