48-Tới chiến khu
Vừa tới chiến khu, Vương Khải đã có thể cảm nhận được lượng lớn sát khí cùng huyết khí đang không ngừng tỏa ra.
Nếu trước đó số lượng này là 1 thì hiện tại đã tăng lên gần 100, như thế cũng có thể đoán được tình hình chiến đấu khốc liệt đến mức nào.
Hắn lần này dự định làm một cái thân phận mới, nhưng nghĩ tới thân phận cũ còn chút tác dụng nên quyết định vấn sử dụng thân phận trước đây.
Như vậy lúc đầu có thể sẽ khiến nhiều người chú ý tới, nhưng nếu hắn sử dụng một số thủ đoạn có chút vượt quy cũng sẽ không gây ra quá nhiều chú ý.
Dù sao thân phận này hắn trước đây mặc định là một thanh niên có chiến lực có chút vượt quy, như thế hắn cũng sẽ không bị gò bó quá nhiều.
Trải qua một chuỗi quy trình đầy quen thuộc, Vương Khải nhanh chóng nhận được vị trí cần đảm nhiệm.
Lần này hắn được phân công vị trí ở giữa chiến trường, lấy tình hình chiến đấu hiện tại tại thì ở nơi đó dù là yêu thú cấp 5, cấp 6 cũng có khả năng xuất hiện.
Hắn đối với cái này cũng chỉ có chút bất ngờ, dù sao lấy biểu hiện của hắn trước đây được phân công nơi này cũng còn có thể nói nổi.
Bẻ bẻ cổ khởi động thân thể, hai mắt của hắn bắt đầu xuất hiện chiến ý.
Khoảng thời gian này hắn chỉ suốt ngày tu luyện cùng luyện đan, đã rất lâu rồi không dụng tới chém giết.
Vừa đúng lúc hắn có rất nhiều thủ đoạn tự nghĩ ra nhưng vẫn không có người để kiểm chứng, nay sử dụng lên nhưng yêu thú không phải tốt quá thay.
Trên đường chạy tới vị trí, Vương Khải hơi liếc mắt liền có thể nhìn thấy lượng lớn yêu thú cấp thấp đang không ngừng điên cuồng xông tới.
Số lượng này nhìn qua so với trước đây tăng lên chí ít gấp 7, 8 lần, còn may số lượng võ giả tham chiến so với trước đây cũng tăng lên không ít.
Dù vậy nhưng những võ giả trước đây đều là thân kinh bách chiến, nếu không thì cũng là loại người liều mạng.
Hiện tại đám võ giả này là bị trưng binh tới, chất lượng cùng chiến lực so với những người kia hoàn toàn không thể so sánh được.
Có người thậm chí so với yêu thú cao hơn một canh giới, nhưng khi đối đầu với yêu thú lại bị nó đánh cho chật vật, kém chút liền bị yêu thú lấy mạng.
Nhìn thấy cảnh này Vương Khải cũng có thể lắc đầu, gặp một số người sắp bị yêu thú lấy mạng hắn cũng sẽ tiện tay xuất thủ.
Nhưng khi cảm nhận được lượng lớn máu của thú, Vương Khải nở một nụ cười đầy hài lòng.
Luyện yêu công hiện tại đã được hắn nâng cấp, trải qua không biết bao nhiêu phiên bản cải tiến.
Hiện tại nó mạnh đến đâu chính Vương Khải cũng không dám nói trước.
Điều động một chút tinh thần lực, lượng lớn yêu thú máu bị hút lại tụ thành đoàn trong bàn tay hắn.
Chờ khi huyết sắc tan hết, trong bàn tay hắn xuất hiện một viên đan dược màu đỏ như máu, mặt ngoài bóng láng sáng mượt.
Đây là một viên huyết sắc đan cấp 3, do lượng lớn yêu thú máu trải qua xử lý, cải tạo, kèm theo một số thần bí pháp quyết mới có thể tạo thành.
Ném thẳng viên đan dược vào miệng, Vương Khải bắt đầu cảm nhận tác dụng của đan dược.
Chờ không được mấy giây hắn từ từ mở mắt, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng.
Chất lượng không tệ, có thể sánh bằng hắn dùng linh khí để rèn thể vài ngày, hơn nữa do đan dược này là do yêu thú máu tạo thành nên cũng không cần lo lắng vấn đề đan độc.
Đan dược này là một trong những thủ đoạn của Luyện yêu công, được hắn kết hợp với luyện đan kiến thức tạo thành.
Nó không chỉ giúp tác dụng của yêu thú máu tăng cao mà còn thúc đẩy tốc độ hấp thụ năng lượng ẩn chứa bên trong, rất thích hợp cho những người tu luyện luyện thể công pháp.
Hắn tạo ra đan dược này một phần là để chính mình sử dụng, một phần khác là dùng để đem đi buôn bán.
Hắn tin tưởng lấy tác dụng dụng của viên đan dược này, không có bất kỳ kẻ nào tu luyện luyện thể công pháp mà không động tâm.
Còn vấn đề bị người nhớ thương hắn cũng đã tính trước, không nói tới thủ pháp luyện đan đám người kia chưa chắc đã hiểu, dù là hiểu thì thực lực của hắn vẫn còn đang ở đây, chỉ cần không có quá nhiều lợi ích tin chắc cũng không có người mạo hiểm ra tay với hắn.
Vương Khải hắn tự tin như vậy vì hắn cũng chỉ tính bán ra huyết sắc đan cấp 2, cấp 3, hơn nữa còn sẽ giới hạn số lượng.
Chỉ có như thế mới có thể thể hiện độ quý hiếm của đan dược, tỷ lệ bị người nhớ thương cũng sẽ giảm bớt.
Đi tới vị trí được phân công, Vương Khải bắt đầu công cộng vẩy nước.
Nói vẩy nước cũng có chút không chính xác, mặt ngoài hắn thể hiện ra chiến đã có thể so với võ giả cấp 4, chiến lực so với trước đây đã có thể coi là tăng mạnh.
Mỗi lần hắn xuất thủ sẽ có lượng lớn yêu thú bị chém giết, dù là yêu thú cấp 4 cũng bị chết thảm dưới đao.
Biểu hiện của hắn đã có thể cho là xuất chúng, bị không ít người dùng ánh mắt kính nể liếc nhìn.
Mặt ngoài hắn nhìn cực kỳ thê thảm, cả người đều là máu, quần áo trên người cũng là miếng rách miếng lành.
Nhìn qua dù là ai cũng không dám nói hắn là đang đổ nước, dám nói ra chỉ sợ sẽ bị đám người xung quanh đánh chết.
Nhưng đám người không biết rằng, hắn mặt ngoài điên cuồng chém giết yêu thú, nhưng trong âm thầm lại đang điên cuồng không ngừng hấp thụ lấy máu yêu thú xung quanh rèn luyện thân thể của chính mình.
Mặc dù tốc độ tăng trưởng không được cho là quá nhanh, nhưng đây cũng phải xem là so với ai.
Nếu đổi lại là những người khác chỉ sợ đã bị khí huyết căng nứt, không chịu nổi mà bị năng lượng phá hủy cơ thể, bị tàn phá thành phế nhân.
Thân thể của hắn đang dùng tốc độ chóng mặt tăng lên, yêu thú máu xung quanh phạm vi mấy trăm mét đều đã bị hắn hút sạc.
Những xác yêu thú kia cũng bị hắn rút máu hết sạch, bề ngoài chỉ để lại một bộ xác khô.
Hắn cũng biết hiện tượng này sẽ làm người chú ý đến, vì thế không dám quá làm càn.
Cứ như vậy hắn cùng yêu thú chém giết hơn mấy tiếng, cuối cùng vì tránh bị người chú ý đến nên chỉ có thể giả vờ kiệt lực rút lui về.
Nếu không lấy thực lực cùng thân thể của hắn, dù là cùng đám yêu thú này chiến mười ngày mười đêm cũng không thành vấn đề.
Bên ngoài giả vờ nghỉ ngơi, nhưng trong đầu hắn lại đang không ngừng điên cuồng thôi diễn, hoàn thiện, sửa chữa các loại thủ đoạn.
Hắn vừa rồi chiến đấu cũng không chỉ đơn giản là chém giết, mà trong lúc chiến đấu hắn còn ngẫu nhiên sử dụng một số võ kỹ, thủ đoạn khác nhau để đem ra chiến đấu.
Đương nhiên hắn ra tay đều ẩn giấu rất tốt, dù là võ giả cấp 6 nếu không chăm chú nhìn kỹ cũng sẽ khó lòng phát hiện.
Trải qua một số thực chiến hắn cũng đang không ngừng hoàn thiện lại võ kỹ của bản thân, tăng cao đối với sát lục chi đạo cảm ngộ.
Lúc trước trải qua chém giết quá nhiều, hắn đối với sát lục áo nghĩa có rất lớn cảm ngộ.
Nhưng hiện tại về chủ thế giới rất khó có thể tiếp tục lĩnh ngộ, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất.
Hơn nữa ở nơi này đã trải qua bao nhiêu trận thú triều, chém giết không bao nhiêu năm, chết không biết bao nhiêu nhân loại cùng yêu thú.
Sát lục chi khí ở nơi này cực kỳ nồng đậm, điều này giúp đỡ hắn không ít, cũng không cần quá khó khăn để có thể cảm ngộ được.
Dù đang không ngừng lĩnh ngộ, thôi diễn nhưng hắn vẫn dùng một sợi ý thức chú ý đến xung quanh.
Hắn cũng không biết thời gian cụ thể Trương Dũng cùng đồng học chạy tới, vì thế cũng chỉ có thể dùng một sợi ý thức để chú ý tới ngoại giới.
Nghỉ ngơi trong gần một tiếng, Vương Khải cùng một số võ giả lần nữa xuất phát ra chiến trường.
Đang lúc hắn đang trên đường chạy tới vị trí được phân công, một âm thanh kêu gọi hắn:
“Tiểu huynh đệ, có thể làm phiền ngươi một chút được không”
“Có chuyện?” Vương Khải nghe thấy thế cũng dừng bước lại, lạnh nhạt nhìn lại người kia.
Đó một đại hán to cao vạm vỡ, thân cao chút ít 2 mét trở lên, khuôn mặt có một vết vẹo dài khiến khuôn mặt có chút dữ tợn.
Nhưng người này lại đang dùng khuôn mặt cố tỏ ra hiện lành nhìn hắn, thậm chí vì tỏ ra thân thiện mà còn cố nặn ra một nụ cười.
Chỉ là nụ cười kia khiến người nó mà nói, khóe mặt Vương Khải có chút giật giật kém chút không nhịn được.
Người kia nhìn thấy Vương Khải lạnh lùng như vậy cũng không có thái độ gì, hắn cũng biết người này tính cách chính là như vậy nên cũng không mấy để ý.
“Vừa rồi cảm tạ ngươi ra tay xuất thủ, nếu không có ngươi chỉ sợ ta đã bị con súc sinh kia đánh giết”
Vương Khải nghe vậy cũng có chút nhíu mày, bắt đầu nghĩ lại.
Nhưng nghĩ một hồi vẫn không thể nhớ rõ mình ra tay lúc nào, dù sao vừa rồi chiến đấu hắn cũng không quá chú ý, chỉ là giết sạch tất cả yêu thủ trong tầm mắt mà thôi.
“Chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần quá để ý” Nhớ không nổi liền không nhớ, Vương Khải lạnh nhạt đáp lại.
“Đối với ngươi là chuyện nhỏ, nhưng đối với ta chính là ơn cứu mạng. Ta một lời không nào cảm tạ hết được, nay có chút tin tức ngầm không biết ngươi có hứng thú hay không?”
“A, nói nghe thử” Vương Khải nghe vậy cũng có chút hứng thú, không biết người này trong hồ lô có chiêu gì.
Nam nhân kia nghe vậy trong ánh mắt lóe lên có chút vui mừng nhưng rất nhanh biến mất, hắn liếc nhìn xung quanh ý chỉ nơi này không thích hợp.
Vương Khải thấy thế cũng không dài dòng, theo người kia đi tới một nơi hẻo lánh.
Chưa tới nơi nhưng Vương Khải đã có thể cảm nhận được một số đạo khi tức, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên.
Hắn xem ra lần này là gặp được chặn đường cướp của, vừa đúng lúc hắn cũng muốn đen ăn đen.
Dù sao đến thế giới này cũng đã mấy năm, tu luyện đến thực lực hiện tại nhưng hắn cũng chưa từng nếm thử cảm giác bị người bắt nạt hay chèn ép.
Như vậy cũng tỏ ra hắn người xuyên việt này cũng chưa xứng chức, hiện tại xem như cũng đã hoàn thành thành tựu này.
Đăng bởi | balckdragon |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 46 |