68-Cửu công chúa
Mất khoảng mười lăm phút xe ngựa mới dừng lại, đám người phải cuốc bộ, trải qua nhiều lần luồn lách thêm vài phút cuối cùng mới đến nơi.
Phải biết trong những người ở đây không có kẻ nào là yếu đuối, di chuyển với vận tộc 40, 50 km/h là một chuyết hết sức dễ dàng.
Dù vậy nhưng cũng phải đi vài phút mới đến nơi, chưa kể thời gian ngồi trên xe ngựa.
Vương Khải đoán chắc quãng đường hắn vừa đi chí ít cũng hơn chục cây số, đủ hiểu tòa vương cung này to lớn.
Đám người đến một quảng trường rộng lớn, chí ít cũng hơn 3 cây số.
Lúc này đã có không ít người đứng chờ từ trước, Vương Khải nhìn một vòng không nhìn thấy kẻ nào quen mắt.
Những người kia đều ngưng mắt quan sát bọn hắn, trong mắt tràn đầy là xem kỹ.
Vương Khải trong vòng vài phút đã cảm nhận hơn mười mấy ánh mắt quét qua quét lại khắp người hắn, điều này khiến hắn có chút khó chịu.
Nhưng hiện tại hắn cũng không tiện phát tác, dù sao đây cũng được tính là chuyện bình thường, hắn cũng không vì chút chuyện này mà trêu chọc địch nhân cho nhị hoàng tử.
Lấy trí tuệ của hắn làm sao không biết bí cảnh lần này có chuyện ẩn bên trong, nếu không có chuyện ẩn nhị hoàng tử làm gì phải đem hắn như cha ruột chiều chuộng.
Lấy tiền của người giúp người làm việc, hắn đương nhiên cũng sẽ tuân thủ điều này.
Không còn để ý những ánh mắt kia, Vương Khải tìm một chỗ nhắm mắt dưỡng thần.
Đúng lúc này một đoàn người đi tới chỗ này, cầm đầu là một nam tử trẻ tuổi, cả người có chút cao lớn.
“Nhị ca, đây là thuộc hạ của ngươi sao, thực lực quả nhiên không tệ”
“Thực lực thuộc hạ của ngươi cũng không kém, tam đệ”
“Hy vọng nhị ca nương tay cho”
“Câu này là ta nói mới phải, ai không biết tam đệ được một tông môn chống đỡ, cao thủ chắc chắn sẽ không ít, không như ta đây, một thân một mình chỉ có thể tự mình đi tìm người”
“Nhị ca nói đùa, ta chẳng qua cũng chỉ là may mắn mà thôi”
Vương Khải một bên ngồi nghe hai huynh đệ này nói chuyện có chút im lặng, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng hai người này tình nghĩa anh em thâm hậu nữa đây.
Sau một hồi trò chuyện, thăm dò lẫn nhau, tam hoàng tử mới dẫn người rời đi.
“Thế nào, cảm nhận được chưa?”
“Bẩm tam hoàng tử, 4 tên tiên thiên cao thủ, khí tức đều rất hùng hậu, đều là cao thủ trong cao thủ”
“Không phải hết thảy có 6 người hay sao, ngoại từ nhị ca ra còn một người nữa đâu?”
Tam hoàng tử nghe thuộc hạ báo cáo hơi nhướng mày, không vui trầm giọng hỏi:
“Bẩm tam hoàng tử, người kia…có chút tà môn, ta không thể nào cảm nhận được chính xác cảnh giới của hắn”
“Hừ, ngươi làm cho ta chút thất vọng”
Tam hoàng tử nghe vậy có chút nheo mắt, hừ lạnh một tiếng.
Nếu là người bình thường hắn đã sớm mở miệng quát lớn, nhưng người này thân phận cũng không tầm thường, được phái tới nơi này là giúp hắn đạt hạng nhất, địa vị không tầm thường vì thế hắn cũng chỉ dám trách móc vài tiếng.
“Tam hoàng tử yên tâm, ta nhìn người kia còn trẻ tuổi như vậy, dù thiên phú tốt đến đâu cũng chỉ là tiên thiên cảnh. Hơn nữa người chẳng lẽ cho rằng, lấy tài nguyên của nhị hoàng tử còn có thể mời được một tên tông sư cường giả hay sao?”
Một người trong đám thấy thế, có thể là vì muốn giúp tông môn vãn hồi mặt mũi nên mở miệng phân tích.
Tam hoàng tử nghe vậy trong lòng cũng an tâm không ít, lập tức cười lớn:
“Cũng đúng, là do ta dạo này quá lo lắng khiến đầu óc có chút hồ đồ”
Người kia thấy vậy liền lập tức nói tiếp, khuôn mặt có chút kiêu ngạo:
“Dù cho nhị hoàng tử mời được tông sư cảnh, lấy thực lực mấy huynh đệ chúng ta hợp thành trận pháp, vây giết tông sư cũng không thành vấn đề”
“Tốt, tốt. Vậy lần này nhờ cả vào chư vị, chờ ta lên ngôi vua chắc chắn sẽ mở rộng địa bàn của quý tông, toàn lực giúp quý tông trở thành đệ nhất tông môn”
Tam hoàng tử nghe vậy thì tâm hoa nộ phóng, không chút do dự bắt đầu bánh vẽ.
….
“Vương huynh, mấy người vừa rồi ngươi cảm thấy thế nào”
“Thực lực rất mạnh, đám thuộc hạ của ngươi muốn chiến thắng có chút khó khăn”
Vương Khải nghe vậy liền không chút do dự trả lời, dù sao đám người này cũng mới bị hắn chỉ điểm mới nhiêu ngày.
Nếu đổi lại là trước đây, chỉ sợ giao thủ vài chiêu liền bị người ta chém nằm dưới kiếm, hiện tại xem như còn có thể tính 5 năm 5 thua.
Nhị hoàng tử nghe vậy sắc mặt cũng có chút đắng chát, hắn đối lời Vương Khải nói không chút nghi ngờ.
Điều này dù sao hắn cũng có đoán trước, chẳng qua không nghĩ tới chênh lệch lại lớn như vậy.
Hắn cũng không phải không biết đám thuộc hạ này trải qua Vương Khải chỉ điểm mạnh hơn bao nhiêu, có thể nói là hoàn toàn lột xác.
Dù là như vậy nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng cùng người ta giao thủ, thử nghĩ liền biết đổi là trước đây sẽ cao bao nhiêu thảm hại.
“Lần này nhờ hết vào ngươi”
“Yên tâm, đây cũng là vì chính ta”
Nhị hoàng tử nghe vậy trong lòng cũng có chút an tâm, không tiếp tục suy nghĩ nữa mà bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau đó lại có không ít hoàng tử đến nơi, có không ít người chạy tới cùng nhị hoàng tử bắt chuyện.
Vương Khải vì tranh phiền toái liền vận dụng một chút pháp môn, ẩn nặc đi sự tồn tại của bản thân.
Đúng lúc này, Vương Khải cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ, đoán chừng đã đạt tới tông sư cảnh.
Hắn nhìn về phía người kia, là một trung niên mặc một bộ trường bào, nhìn qua chắc là đạo sĩ một loại.
Vương Khải hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn quyết định nói điều này cho nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử nghe vậy liền lập tức kinh hãi, khuôn mặt cũng có chút trắng bệch.
“Tông sư cảnh, ngươi không cảm nhận sai đấy chứ, làm sao lại có người mời được tông sư cảnh”
“Sự thật 100%, không thể sai vào đâu được”
“Là đại ca, đúng, chắc chắn là hắn. Chỉ có hắn mới có khả năng mời được tông sư cảnh ra tay. Không nghĩ tới ta chuẩn bị nhiều như vậy, dốc hết toàn bộ tài nguyên vẫn không thể cùng những người này sánh bằng”
Nhị hoàng tử trong nhất thời có chút chết lặng, trong miệng thì lại không ngừng lẩm bẩm vài điều khó hiểu.
Vương Khải một bên thấy thế có chút hứng thú quan sát cảnh này, trên mặt không có nào lo lắng.
Nhị hoàng tử đang trầm cảm cũng phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng, vội vàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt muốn ăn đòn của Vương Khải.
Hắn lúc này hai mắt có hơi sáng lên, mong chờ nhìn về phía Vương Khải.
Lúc này hắn mới bình tĩnh lại, cần thận suy nghĩ liền cảm giác không đúng ở chỗ nào.
Vương Khải hợp tác với hắn là vì truyền tống trận, nếu hiện tại hắn thất bại điều này có nghĩa là mục đích của Vương Khải cũng sẽ thất bại.
Như vậy Vương Khải làm sao vẫn một bộ vân đạm phong khinh, thậm chí còn có thời gian nhìn hắn trò đùa.
Một là Vương Khải đã bỏ cuộc, vì thế không còn quan tâm chuyện này thắng thua.
Nhưng điều này làm sao có khả năng, phải biết lúc đầu mới gặp mặt, vì sử dụng truyền tống trận người này to gan chặn đường của hắn chỉ để nói chuyện.
Loại người vô pháp vô thiên, không thân phận hoàng tử của hắn vào trong mắt làm sao dễ dàng từ bỏ như vậy.
Vậy cũng chỉ còn lại loại thứ hai, chính là Vương Khải người này có nắm chắc phần thắng, hơn nữa còn rất lớn.
“Yên tâm, chỉ là một tông sư mà thôi, cũng không phải chưa từng đánh bại qua, huống hồ kẻ này khí tức có chút phù phiếm, nhìn qua chắc vừa mới đột phá không lâu, ngươi cứ yên tâm đi”
Vương Khải thấy thế cũng không bán cái nút, lập tức vỗ ngực đảm bảo.
Đúng vào lúc này, một ánh mắt tràn đầy sát ý không biết của ai nhắm thẳng vào hắn.
Vương Khải hơi cau mày, muốn xem xem kẻ nào lại muốn chết.
Nhưng khi nhìn thấy thân ảnh kia liền lập tức sững sờ, có chút khó tin lẩm bẩm.
“Làm sao có thể?”
Chú ý tới ánh mắt của Vương Khải, nhị hoàng tử vội vàng nhìn lại, hắn còn tưởng đối phương lại phát hiện đối thủ mạnh mẽ nào nữa.
Nhưng khi theo ánh mắt nhìn lại, hắn có chút sững sờ.
“A, hai người này là biết nhau sao?”
“Vương huynh, ngươi cùng cửu muội là…..bằng hữu sao?’
Nhị hoàng tử có chút chần chừ hỏi, dù sao nhìn ánh mắt kia của cửu muộn hắn càng cảm như là nhìn thấy cừu nhân hơn bằng hữu.
“A, cũng có thể tính là bằng hữu…đi?”
Vương Khải cũng có chút chần chờ trả lời, ban đầu gặp mặt hắn cùng cô nàng này nói chuyện xem như vui vẻ, có thể miễn cưỡng tính là bằng hữu đi.
Hắn vốn tưởng nàng chỉ là người qua đường, vì thế đã sớm để chuyện này ra sau đầu.
Nhưng ai có thể ngờ, dù chạy tới hoàng thành vẫn có thể nhìn thấy tiểu nha đầu này, hơn nữa theo như lời nhị hoàng tử vừa rồi xưng hô cô nàng này chỉ sợ là cửu công chúa.
Mẹ nó, ta đi cướp đồ của một vị công chúa.
Vương Khải nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể trong lòng chửi thề.
Nhìn tiểu cô nương hùng hùng hổ hổ bước tới, Vương Khải nhất thời cũng không biết xử lý chuyện này làm sao.
“Nhị ca, ngươi khỏe”
“Cửu muội, ngươi tốt. Ngươi hôm hình như có chút không cao hứng, đây là có chuyện gì nha”
“Hừ, vốn hôm nay ta vẫn còn rất cao hứng, nhưng không nghĩ tới lại nhìn thấy một tên lừa đảo đáng chết ở đây, vì thế tâm trạng có chút không vui”
Cửu công chúa nghe vậy có chút hừ lạnh, ánh mắt như đao như có như không nhìn về phía người nào đó.
Nhị hoàng tử làm sao không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hai bên hắn cũng không tiện đắc tội người nào chỉ có thể tiếp tục giả ngu.
“A, là như vậy sao, ngươi cũng không nên tức giận, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu”
Cửu công chúa nghe lời này liền kém chút nữa không nhịn được, thần mẹ nó an ủi người.
Vương Khải một bên nghe vậy khóe miệng cũng khẽ quất, ngươi không biết nói chuyện cũng có thể câm miệng, cũng không ai nói ngươi câm.
Đăng bởi | balckdragon |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 53 |