Sức Mạnh
“Rốt cuộc mình có đang bị hoang tưởng không?”
Tôi đã đi ra khỏi trường trong khi vừa đi vừa suy nghĩ, tất cả mọi chuyện diễn ra khi bắt đầu gặp được Kiba và cả Rias-senpai thì cái hội chứng này lại phát triển mạnh mẽ, làm cho tôi ngất đi không hay biết đến cả tạo ra một giấc mơ ban đầu thì còn nghĩ nó là thật.
Những ký ức từ hồi nhỏ của tôi rất mơ hồ không nhớ được nhiều cho lắm, đến cả khuôn mặt của bố mẹ tôi còn không nhớ chỉ nhớ lấy được cái tên hay cả nói chuyện bố mẹ đến bây giờ tôi cũng nhớ một chút nào, nhưng chỉ có vụ bắt cóc làm cho tôi nhớ một chút không bao giờ quên được. Càng suy nghĩ thì làm cho tôi càng sợ, rốt cuộc tôi là ai? Sao lại xuất hiện ở nơi đây?.
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra và thực chất mình là ai?”
[Ngài vẫn là ngài không là ai hết!, mong ngài đừng có mất niềm tin vào thế giới này. Có vẻ như là ngài chuẩn bị thức tỉnh rồi, thật vui mừng]
Lại giọng nói xa lạ phát ra, tôi cố gắng chạy khỏi nơi đông người đến một chỗ vằng người không có một, là một chỗ trước mặt có một đài phun nước hơi bự, xung quanh hai bên đều có cây cối.
“Rốt cuộc nhà người là ai?”
[Thiếu gia người có muốn nhớ lại những ký ức trước kia, nhưng tôi chỉ mong là ngài vĩnh viễn hay quên đi và sống trong thân phận mới].
Rốt cuộc cái giọng nói này đang suy nghĩ cái gì vậy thật mâu thuẫn, không phải là những lần trước nó kêu tôi hãy nhớ những ký ức ban đầu vậy mà bây giờ lại kêu tôi tốt nhất hãy đừng nhớ đến nó.
[Có vẻ nhưng thiếu gia sắp gặp cuộc vui giành cho người rồi].
Câu nói này làm cho tôi không biết xử lý như nào, vì không thể biết ý nghĩa mà giọng nói đó mang lại.
Bây giờ sau lưng tôi chỉ nghe được tiếng bước chân của ai đó đang đi ở phía sau và rồi giọng nói quen thuộc mà tôi nghĩ là rất thú vị.
"Senjou cậu làm gì ở đây vậy?"
Đây chính là giọng Issei sau khi mà tôi đã quay người đứng đối diện trước người cậu ta.
"Tớ chỉ đi nhìn nơi một lát, còn cậu bây giờ đến định gặp ai à"
"Không có chỉ là tớ đến đây chỉ nhìn lại nơi này tớ ban đầu có từng đi qua".
Câu nói của cậu ta có phần hơi lúng túng khi mà trả lời câu hỏi tôi, nhưng mà không phải là chuyện của tôi nên cũng sẽ không để ý đến, nhưng tiếp theo vẫn lại có một tiếng bước chân bước đến.
"Xem ra ở đây có gì nào".
Tôi nhìn thấy cơ thể của Issei hơi run lên, cả người cứ đang khom về phía trước và cả hai bàn tay của cậu đang hơi run rẩy vì giọng nói ban nãy nói lên, rồi đột nhiên thì cậu nhảy lùi nhưng điều đó làm cho tôi ngạc nhiên là cậu ấy chỉ nhảy lùi mà lùi ra xa cũng đã khoảnh hơn 3 mét rồi.
"Không thể nào"
Tôi khó có thể tin vào trong mắt của mình và cả Issei cũng như thế cậu ta cũng đang đứng lại khuôn mặt thì vẫn đang hoang mang.
Tự nhiên thì ở phía trên tôi lại những lông chim màu đem đang rơi xuống đất.
"Yuuma-chan?".
"Đó là lý ta ghét sự tồn của lũ tầng lớp thấp".
"Một giấc mơ nữa sao?"
"Không hề có mặt chủ nhân hay đồng của ngươi".
Đầu tôi muốn nứt tung ra vì cái chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Người đàn ông có áo xám dài tới chân còn đôi cánh ở sao lưng là như thế nào? Ông ta đang cosplay à và cả Issei đang nói cái gì vậy tôi thật không hiểu mọi thứ đang diễn ra.
"Hiện tại thì ta chỉ thấy ngươi chỉ là một con sói lạc bày với một con người bình thường mà thôi"
Cả người tôi đã lạnh toát chảy mồ hôi khi mà nghe ông ta nói ra như vậy còn Issei thì đã bắt đầu chạy, nhưng chưa kịp thì trên tay của ông đã xuất một cây giáo ánh sánh có màu xanh liền ném về hướng mà Issei.
Cậu ấy không có thể né liền cây giáo xuyên qua bụng làm cho cậu khuỵu xuống đã ho ra máu, đều này đã làm cho tôi có phần sợ hãi.
"Issei cậu có sao không?"
Tôi cố gắng chạy về hướng của cậu ta nắm lấy tay và vai của cậu ấy, trong lòng tôi rất sợ và càng sợ hãi hơn khi còn đang chứng kiến cảnh này.
"Senjou cậu hãy mau chạy đi, tất cả chuyện này chỉ là giấc mơ ngày mai cậu sẽ thấy tớ bình thường mà đi học"
Tay của tôi hơi run rẩy nhưng chứng kiến thấy cậu ấy cố gắng mỉm cười trấn an và còn muốn bảo vệ lấy tôi, điều này khó có thể diễn tả như thế nào về con người của cậu ấy nữa.
"Issei ban đầu tớ chỉ nghĩ là một tên biến thái chuyên đi làm trò, lúc nhập học tớ chỉ xem mấy cậu là tên hề mang lại niềm vui. Nhưng bây giờ tớ có nhận ra cậu còn rất tốt bụng".
Bạch!, Bạch!
Tôi ở phía sau nghe một tiếng tay rất lớn của người đàn ông lạ kia.
"Một đứa ác quỷ lạc loài và một đứa loài người tầm thường đã hơi làm cho ta cảm động, ban đầu ta định tha cho ngươi nhưng chuyện đó hiện tại đã bỏ".
Tôi hít hơi thật sâu và đứng dậy che chắn lấy Issei, ở phía dưới Issei đôi mắt nhìn tôi rất bất lực và có phần cám ơn tôi.
Bây giờ tôi muốn có sức mạnh để có thể bảo vệ và đánh người đàn ông lạ biến mất khỏi mắt tôi.
"Raiden"
Tiếng hô lớn của tôi làm cho Issei giật mình không biết tại sao tôi lại hô ra tên, cả người đàn ông đó.
[Thiếu gia một khi ngày đã triệu hoán tôi thì mọi chuyện tiếp theo do ngài giải quyết, và những ký ức trước kia đã chôn vùi cũng sẽ quay về bên ngài, ngài có nhận lấy không]
"Được ta chấp nhận mọi giá"
[Tốt, tốt, tốt, haha...Thiếu gia vậy tôi sẽ cho ngài chiêm ngưỡng sức mạnh hiện tại mà ngài có thể sử dụng được]
Trước mắt tôi liền xuất hiện màu ánh sáng rất chói mắt có thể làm cả xung quanh đều sáng như buổi ban ngày vậy.
"Đây là, Senjou cậu đang làm vậy?"
Tôi nghe được giọng của cậu ấy đang run rẩy có phần hơi ho ra máu ở bên ngoài, tôi cắn vẫn tiếp tục triệu hoán và đứa tay vào ánh sáng đang xuất hiện.
Khi tôi đưa tay vào cảm giác như bàn tay của tôi đang đeo một thứ gì đó, nhưng chưa kịp thì ánh sáng của đã biến mất trước mắt tôi thì xuất hiện một thanh katana màu tím có những tia sét nhỏ đang lưu thông xung quanh lấy thanh katana đó.
"Ồ....thật tuyệt vời, có vẻ như ngươi không là một con người bình thường".
Và những ký ức mơ hồ từ đã biến mất bây giờ cũng đã xuất hiện lại trong đầu, bây giờ tôi đang phải chịu cơn đau nhứt khó có thể tả được. Sau một lúc thì cũng đã chịu xong những ký ức đó giọt nước từ hai mắt rớt xuống.
Tôi rút thanh kiếm từ vỏ thanh katana ra và rồi vỏ kiếm cũng liền biến mất theo.
"Thiên thần sa ngã các ngươi phải đền tội những gì mà đã gây ra cho ta"
Sự thù hận của tôi đã lấn áp lấy tâm trí.
Ở đây hiện tại Issei đang ngạc nhiên trước mọi diễn biến đang quá nhanh không biết nói lên gì cả, cho dù tên người đàn ông đó cũng khó mà có thể biết chuyện gì mà đang xảy ra.
Sau khi mà tôi sỡ hữu thanh kiếm mà Raiden ban tặng thì sức mạnh của tôi đã vượt qua sức mạnh con người khó có thể vượt qua. Tôi đã lao tới với tốc độ rất nhanh.
"Cái gì? Nhanh quá"
Tên đàn ông đó ngạc nhiên liền phải vỗ đôi cánh liền bay lên trời.
Tôi vung một đường chém thẳng xuống kèm theo những tia sét đi theo cùng thì đã làm sàn đường ở phía dưới đã nứt ra sâu khoảng tầm vài cm rồi.
"Tên khốn kiếp, ngươi có giỏi thì xuống đây"
Tên đàn ông đó không nói gì nhưng trên tay đã xuất hiện hai thanh giáo ánh sánh đã ném xuống chỗ tôi, sau đó khi mà tên đó ném xuống thì tôi cũng đã dùng thanh katana trong tay chém văng hai ngọn giáo đó ra xa.
"Cậu ấy rốt cuộc là như nào vậy?"
Issei đang chứng kiến mọi thứ đang diễn ra và đầu cũng cậu ta cũng không biết đang suy nghĩ nhưng đã có phần mất máu quá nhiều thì cậu ấy cũng đã ấy ngượng đến bây giờ.
"Tốt lắm, tên nhân loại thấp hèn vậy ta sẽ cho ngươi thế nào là sức mạnh thật sự của ta"
"Hừ, có giỏi thì xuống đây, tao không băm thay mày thành vạn đoạn thì ta thề ta không người".
Tôi có lẽ có phần mất kiểm soát nên ngôn từ cũng chả dè bỉu nên có những từ như nào đều sẽ nói ra hết, tôi vừa kịp nói hết thì đột nhiên ở sau lưng tôi xuất hiện tên đàn ông đó đập vào sau lưng.
Hên là tôi đã phản ứng nhanh lấy thanh katana đỡ xuống liền lui về sau rất xa, lấy lại thế cân bằng tôi liền lại lao tới thanh katana tôi đã chạm vào thanh giáo ánh sáng của tên đàn ông đó tạo ra.
Những đường chém mà tôi đã tung ra cho tên đàn ông đó đều có phần chặn lại, nhưng vẫn có vài đường đã chém trên người trên tên đó, sức mạnh thanh katana này tôi không biết như nào mà khi thấy vẻ mặt khó chịu của tên đó trong lòng tôi có phần dễ chịu rồi.
"Tên nhân loại đáng chết, ngươi thật sự đã tức giận".
Tên đó liền bay trời ném những cây giáo xuống làm cho tôi tránh những cây giáo đó, chưa kịp định hình thì tôi đã phải ăn trọn một cú ma pháp của tên đó. Làm cho văng ra rất xa đập vào thân cây cả người tôi rất đau liền phun máu ra ngoài.
"Raiden tôi vẫn không đánh lại hắn"
[Đương nhiên rồi thiếu gia, vì ngài chưa sử dụng thành thạo sức mạnh dù gì thanh katana đó tôi chỉ tùy ý biến đổi để phù hợp với chiến đấu của ngài]
Tôi chưa kịp đứng dậy liền ăn ngay một cây giáo xuyên vào người đã dính vào thân cây, lúc đó ánh mắt tôi có phần mơ hồ khó có thể nhìn thấy xung quanh, chỉ là lúc đó tôi thấy được một vòng tròn ánh sáng màu đỏ.
Tất cả chỉ là giấc mơ, dù gì tôi cũng đâu có nhà để đi đâu những suy nghĩ còn sót trong tâm của tôi, khi đó cơ thể tôi cố gắng nhìn về phía Issei.
"Cám ơn cậu"
Trong lúc Issei chỉ mơ hồ nhưng vẫn nghe được giọng nói nhỏ của tôi khi mà nhìn về cậu ấy.
"SENJOU"
Cậu ta bắt đầu thật sự đã khóc vì đã lôi tôi vào vậy mà khi đó tôi còn đã cám ơn cậu ta nữa.
Nhưng mà vòng tròn ánh sáng màu đỏ lại hiện ra rõ trước mặt Issei điều này cũng đã làm cho cậu có một hy vọng.
Một ma pháp màu đỏ đen liền đã đánh tới tên đàn ông liền lui lại.
"Mái tóc màu đỏ...Rias-senpai"
Issei chỉ thốt ra những từ còn lại thì cũng đã ngất đi.
"Ngươi nghĩ mình là ai?"
Tên đàn ông đó tiếp lại ném thanh giáo về phía của Rias, nhưng từ phía trên có một cô gái mái tóc trắng liền đánh bay thanh giáo đó.
"Chết tiệt các ngươi nghĩ mình là ai?"
Tên đó lại tiếp tục muôn lặp lại và lần này thì hắn lại tiếp tục ăn một tia sét ra dữ dội làm cho hắn văng ra.
"Mái tóc đỏ, ra vậy cô là người của nhà Gremory!"
"Tôi là Rias Gremory, còn ông là ai, tên thiên thần sa ngã kia"
Rias có chống hai tay ở bên bụng và nhín với ánh mắt có phần khinh thường nhìn tên đàn ông đó.
"Ta không thể ngờ cô lại là người kiểm soát đứng đầu của thành phố này".
"Cậu ta thành viên trong gia đình cô"
Tên đàn ông đó nói xong thì nhìn về hướng của Issei và sau đó liền nhìn về hướng của tôi mà lúc tôi này đã bất tỉnh máu đã chảy rất nhiều.
"Senjou"
Trong nhóm của Rias thì liền có một cậu tóc vàng lại chỗ của tôi đó là Kiba.
"Tên thiên thần sa ngã khốn khiếp"
Kiba lúc này thật sự đã tức giận nhìn về phía tên đàn đó ông, khi mà Rias cũng nhìn về phía mà Kiba đang ngồi cũng có phần ngạc nhiên và có phần tự trách chính mình.
"Tại sao lại giết một người vô tội"
Bây giờ giọng của Rias đã có phần lớn hơn có chứa một tia sát ý nhìn về tên thiên thần sa ngã.
"Haha, cô mau nhìn vào người tôi đi, những đường chém này là tên nhân loại chém vào đến bây giờ tôi khó chữa trị được đây, nhưng tia sét chết tiệt cứ làm phiền mãi"
Khi mà tên đàn ông đó nói đây thì cả nhóm của Rias đều phải ngạc nhiên nhìn về Kiba đang đỡ lấy tôi đi về phía của Rias.
"Tôi sẽ rút đi ngay, nhưng đừng có để người bầu của cô lại đi lang thang một mình, tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đâu"
"Tôi tên Dounashiku".
Tên đó triệu hồi đôi cánh cũng liền biến mất trên bầu trời.
"Hội trưởng làm ơn hãy cứu lấy cậu ấy"
Kiba nhìn tôi sau đó liền về hướng của Rias mà cầu xin cô ấy cứu lấy tôi.
"Yuuto yên tâm đi, tôi cứu lấy cậu ấy dù gì đây cũng có phần trách nhiệm của tôi".
"Nhưng mà ai lại nghĩ rằng cậu ta sẽ tiếp xúc với thiên thần sa ngã chứ".
"Nếu để như vậy thì thật sự cậu ta sẽ chết thật, thật may là Issei chỉ có vết thương nhẹ thật kì lạ".
"Kể từ khi cậu ta của tôi rồi".
Rias bắt đầu ngồi xuống ở trước người sau đó liền đặt lên quân cờ trên hai người là tôi và cả Issei nữa.
Đăng bởi | Sayurin2 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 5 |