Bất Ngờ Gặp Lại - Mọi Người Thật Kỳ Lạ...
Hôm nay là một ngày rất rất là đẹp trời và rất rất là đặc biệt, vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học ở trường mới của ai kia và là ngày đầu tiên ai kia tự động thức dậy mà không cần người ta la lối om sòm nữa. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Hạ Vi hiện giờ đang đứng tự kỷ trước gương ngắm nghía cái người xa lạ kia. Mái tóc dài đen nhánh được cột lên cao rất năng động, bộ đồng phục mà nó mặc là một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay cùng chiếc váy xanh kẻ ca rô dài tới đầu gối, nhìn dịu dàng hơn hẳn mọi ngày. Đúng là thay đổi ngoạn mục thật, từ một con nhỏ cứ quần jeans áo thun miết thành đứa con gái vô cùng nữ tính. Giờ thì trông nó khá là dễ thương đấy. Nở một nụ cười thiên thần, nó bước xuống nhà ăn sáng rồi leo lên xe đạp điện đi đến trường. Mặc dù nói là nó đã đến trường ấy rồi nhưng lúc này nó mới có dịp nhìn kỹ, có chút ngạc nhiên vì trường mới này khác hẳn so với trường cũ - siêu to, siêu hiện đại và siêu sáng sủa luôn. Vi đang mãi tìm kiếm lớp 11A1 - lớp mà nó sẽ học, thì có một người đi về phía nó, hình như là giáo viên, cô ấy hỏi: "Em là Trần Thanh Hạ Vi?". Nhận được câu trả lời gọn lỏn một chữ "dạ" của Vi, cô nói tiếp: "Cô là Nguyễn Mai Thủy - giáo viên dạy môn Văn và là giáo viên chủ nhiệm của em. Giờ thì chúng ta đi đến lớp thôi!". Nó đi theo cô Thủy nhưng đôi mắt vẫn dáo dác nhìn xung quanh. Đẹp quá! Đúng là ba mẹ có mắt nhìn. Nhưng...Sao mọi người lại nhìn nó dữ vậy? Khó hiểu quá...Không lẽ thấy học sinh chuyển trường lạ lắm hả? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện mà không có câu trả lời làm nó hơi khó chịu. Một lát lâu sau nó cũng đến lớp. Vi lại bắt gặp những ánh mắt nhìn nó chằm chằm, hình như còn có chút bất ngờ. Bực mình quá đi! Có chuyện gì vậy? Giọng của cô cắt ngang dòng suy nghĩ của nó: "Hôm nay lớp mình có thêm một thành viên mới...". Cô nhìn sang nó: "Em giới thiệu đi!" "Mình là Trần Thanh..." - Nó vừa nói vừa đảo mắt nhìn các bạn ở dưới bỗng một cơn bất ngờ ập tới, nó cứng họng nhìn khuôn mặt quen quen kia. Á! Vấn đề ở đây là tại sao lại học cùng một lớp chứ? Có cần phải trùng hợp như vậy không? Nó bình tĩnh lấy lại nụ cười trên môi, thay đổi 180 độ, vui vẻ giới thiệu tiếp: ]
"Mình là Trần Thanh Hạ Vi, sau này chúng ta sẽ là bạn học, mong các bạn giúp đỡ". Nói xong, nó mới nhận ra bầu không khí trong lớp ngột ngạt vô cùng, chẳng ai nói gì hết. Ban cán sự chết hết rồi hả? Hừ...Làm nó tốn công giới thiệu một cách thân thiện nhất có thể. Mọi người ai nấy cũng như bất động, chỉ trừ một việc duy nhất: nhìn - chằm - chằm. Cô Thủy vội quay sang giải thích với nó: "À...Các bạn trong lớp khá là khó gần nhưng rất thân thiện. Không sao đâu, vài ngày nữa là nói chuyện ầm ầm ấy mà." Cái bà cô này, nói chuyện kiểu gì kỳ vậy? Khó gần nhưng rất thân thiện là ý gì đây? Học sinh chưa đủ lạ lùng hay sao tới giáo viên cũng bất bình thường nữa. Nó cất tiếng hỏi cô: "Em ngồi chỗ nào vậy cô?" Cô chỉ vào người bạn gái ngồi ở bàn thứ ba, nói: "Em ngồi với Kim Nhã nhé! Xong việc rồi, cô đi đây!". Nói rồi cô quay lưng bước ra khỏi lớp. Khi cô vừa đi thì cả cái lớp khác hẳn lúc ban đầu, mọi người ai nấy đều nháo nhào lên, bàn tán xì xầm, mọi đôi mắt vẫn không rời khỏi nó.CHUYỆN - QUÁI - QUỶ - GÌ - ĐANG - XẢY - RA - VẬY??? AI - GIẢI - THÍCH - GIÙM - TÔI - VỚI!!! - Nó than như ai oán trong lòng...
Đăng bởi | Cẩuca |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |