Rất khó giao lưu (2)
Chương 22: Rất khó giao lưu (2)
Ô Dương chân nhân càng thêm bực mình, lão biết Tề Tiễn Chúc lên tiếng trước, là cố ý thể hiện trước mặt của Thông Huệ lão tổ, Thông Huệ lão tổ giờ độ kiếp thành công, nếu như khiến lão vui vẻ, không chừng sẽ có chỗ tốt cho Tề Tiễn Chúc.
Nghĩ đến điểm này, lão không nhịn được quay đầu nhìn Hà Linh Tú.
Chân truyền đệ tử Hà Linh Tú của lão bình thường cực kì nhạy bén, theo lý mà nói sẽ không nghĩ không ra điểm này, cho nên lão cảm thấy hơi kỳ quái.
Nhưng khiến lão càng thêm ngạc nhiên là lúc lão quay đầu lại, Hà Linh Tú lại là âm thầm nháy mắt với lão cái.
"Âm Lôi Tán?"
Vương Ly quơ quơ Âm Lôi Tán đã rách nát thảm hại trong tay, ngây ngô hỏi: "Ta vừa nhặt được mà."
Tề Tiễn Chúc tiến lên một bước, đứng tại bên cạnh Thanh Dương chân nhân, gió nhẹ thổi pháp y gã bay lất phất, để gã có loại cảm giác tiêu sái nhưng nghe câu này của Vương Ly, gã nhất thời sững sờ.
Các tu sĩ trên bầu trời, bao gồm cả những mầm tiên sau lưng Bạch Khê chân nhân đều nhăn mặt, méo mồm.
Vị đệ tử của Huyền Thiên Tông này hình như suy nghĩ không giống những người khác, có vẻ rất khó giao tiếp.
"Ngươi..."
Tề Tiễn Chúc sững sờ thời gian một hô hấp, trên mặt lộ vẻ tức giận: "Đây rõ ràng là pháp bảo mà lão tổ dùng để ngăn cản Thiên kiếp."
Vương Ly nói: "Vậy tại sao bị ta nhặt được?"
"..." Tất cả tu sĩ có mặt tại hiện trường đều đơ như con cơ.
Giao tiếp với loại người như này có chút khó nha.
"Là sao cơ, ý ngươi nói là Âm Lôi Tán này do ngươi nhặt được, cho nên đó chính là của ngươi?" Sắc mặt của Tề Tiễn Chúc có chút khó nhìn.
"Đó là tất nhiên." Vương Ly nhìn Thông Huệ lão tổ cách đó không xa một cái: "Âm Lôi Tán này không phải trước kia các ngươi Hoa Dương tông cũng là nhặt được sao?"
Oanh!
Bốn phía bầu trời nhất thời lại xôn xao.
Như này thực sự là quá khó để nói chuyện.
Nhưng mà những lời này hết lần này tới lần khác lại rất có đạo lý.
Âm Lôi Tán này là pháp bảo nổi danh của Thông Huệ lão tổ, nhưng pháp bảo này đích xác không phải là pháp bảo do Hoa Dương tông luyện chế ra, mà là Thông Huệ lão tổ thu được trong một lần lịch lãm.
Mặc dù nơi Thông Huệ lão tổ nhận được Âm Lôi Tán này là ở trong tuyệt cảnh nào đó, nhưng nghiêm khắc mà nói, đây đích thật là vật nhặt được từ của cổ tu sĩ.
Chỉ là nói như này ở trước mặt Thông Huệ lão tổ đã độ kiếp thành công, cái này cũng quá mức lớn mật đi.
Sắc mặt Tề Tiễn Chúc thay đổi mấy lần, lại đột nhiên nở nụ cười: "Ý của ngươi là Âm Lôi Tán này đến tay ai thì là của người đó, vậy thì ta cũng chỉ cần đoạt lại từ tay ngươi là được rồi?"
"Đoạt và nhặt có phải là cùng một chuyện không?"
Vương Ly dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Tề Tiễn Chúc: "Trừ phi ta làm mất Âm Lôi Tán này, ngươi lại nhặt nó lên, đây mới là của ngươi. Hoa Dương tông và Huyền Thiên tông đều là tiên môn chính thống, ngươi thân là đệ tử Hoa Dương tông, há có thể cường đoạt pháp bảo từ trong tay đệ tử Huyền Thiên tông."
Tề Tiễn Chúc giận dữ: "Vừa rồi ngươi còn không phải cưỡng đoạt pháp bảo này sao, hiện tại lại nói đây là pháp bảo của Huyền Thiên tông ngươi?"
"Cái này sao có thể nói là ta cướp được."
Vương Ly bày ra một bộ dáng cực kỳ bất đắc dĩ: "Một tu sĩ Luyện Khí kỳ, làm sao có thể cướp pháp bảo từ tay một tu sĩ Nguyên Anh, có khả năng cướp được sao, rõ ràng pháp bảo này đã quá mức tàn phá, cho nên vứt đi, rồi bị ta nhặt được."
"..."
Tuyệt đại đa số tu sĩ ở đây đều có cảm giác như muốn phát điên.
Quả thực rất có đạo lý.
Một tu sĩ Luyện Khí kỳ, cũng không có khả năng cướp pháp bảo từ tay tu sĩ Nguyên Anh.
Đây không phải là rất khó để nói chuyện, mà là căn bản không có cách nào để nói chuyện.
"Ha ha."
Hà Linh Tú vẫn luôn mím môi nghe, nghe đến đây, nàng nhịn không được mà bật cười.
"Linh Tú!" Ô Dương chân nhân vốn cũng bị sự xuyên tạc này làm cho có chút trợn mắt há hốc mồm, nghe được tiếng cười của Hà Linh Tú, ông không nhịn được quay đầu trợn mắt lại.
Âm Lôi Tán này vốn là vật mà Hà Linh Tú nhất định phải có, nhưng hiện tại Hà Linh Tú lại khoanh tay xem kịch, làm sao không để cho ông nổi giận.
"Sư tôn."
Cũng vào lúc này, ông nghe được truyền âm của Hà Linh Tú: "Chủ nhân của chiếc Âm Lôi Tán này vấn ở đây, cả lão còn không vội, chúng ta vội cái gì?"
Ô Dương chân nhân sửng sốt, nhất thời tức giận hoàn toàn tiêu tan.
Quả nhiên là có chút hồ đồ.
Thông Huệ lão tổ ở đây, người khác há có tư cách quyết định Âm Lôi Tán này thuộc về ai sao?
Ông là phản ứng lại, chỉ là mấy người còn lại của Hoa Dương tông rõ ràng còn chưa phản ứng kịp.
Nhất là Tề Tiễn Chúc.
Gã một lòng muốn biểu hiện trước mặt Thông Huệ lão tổ, nếu hôm nay tâm tình Thông Huệ lão tổ tốt, dù chỉ tiện tay ban thưởng một chút cơ duyên cho gã, gã đều là khó mà hưởng thụ hết.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 18 |