Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

(Đoản) Người Yêu Cũ

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Người yêu cũ là người trong quá khứ ta từng thương rất nhiều, khi chia tay lại không dám nghĩ sẽ có ngày gặp lại. Nếu như vô tình gặp lại người yêu cũ trên đường, bạn sẽ làm như thế nào? Là vờ như không quen biết, lướt qua nhau như hai người xa lạ, hay là mỉm cười chào nhau như người quen cũ, rồi ngại ngùng bước vội.

Cuộc sống luôn mang đến những điều bất ngờ, ai biết được tương lai có những gì, là đau thương, mất mát hay là niềm vui và hạnh phúc. Mọi thứ như ẩn số buộc ta phải bước thẳng về phía trước, tự mình đương đầu.

--------------------

Đầu hạ, thời tiết khá dễ chịu, khi không khí còn vấn vương chút xuân sắc chưa lụi tàn, Vương Thanh cô độc một mình sải bước trên con đường ngộp sắc tím của hoa bằng lăng. Có lẽ thói quen đối với anh là một thứ gì đó rất đáng sợ, nó như ăn sâu vào tiềm thức, cho dù năm năm hay mười năm, nó một chút cũng không phai mờ theo thời gian. Phải chăng anh còn yêu người đó quá nhiều? Nhiều đến mức hai người đã xa cách mười năm nhưng cứ đến những ngày đầu hạ, khi hoa bằng lăng nở rộ khoác lên mình màu tử sắc rực rỡ, anh lại đến nơi đây, cái nơi khi còn ở bên nhau cậu vẫn rất thích đến, đơn giản là vì cậu thích màu tím, màu của sự thuỷ chung và cũng là màu của sự đợi chờ.

Người ta vẫn thường nói hoa bằng lăng tím mang theo nét ngây thơ của những mối tình ngu ngơ tuổi học trò, tinh khiết, đẹp đẽ biết bao, và người con trai Vương Thanh trót yêu ở cái lứa tuổi đầy mơ mộng đó cũng vậy. Cậu thơ ngây và đẹp đẽ đến mức khiến người khác chỉ muốn chở che, yêu thương, và Vương Thanh cũng không là ngoại lệ. Có lẽ chính vì thế nên đôi tay của cậu không đủ chắc chắn để nắm chặt tay anh hay chính anh không đủ mạnh mẽ để chở che cậu, không cho cậu một vòng tay an toàn. Tất cả lỗi lầm là do ai hay là do sự khinh khi của người đời quá lớn, miệng lưỡi của thế tục của quá cay nghiệt nên cậu buông bỏ anh, chỉ muốn một mình chạy trốn hết thảy, để anh nơi đây một mình gánh lấy đau thương.

Dù là oán than hay trách móc, nhưng Vương Thanh chưa bao giờ dám nghĩ đến có một ngày bản thân vô tình gặp lại người yêu cũ trên đường. Hiện tại, ngay lúc này đây, người đang đứng trước mặt anh, người chẳng mảy may quan tâm bỏ mặc anh với tình cảm còn đang dang dở của hai người, trốn chạy thật xa, người khiến anh vừa muốn hận thật sâu nhưng không thể chối bỏ yêu thương, lại càng không có cách nào quên được, Phùng Kiến Vũ. Người con trai có đôi mắt to tròn luôn mang theo ánh cười, bên mắt trái điểm thêm một nốt lệ chí khiến người khác yêu thương không thôi. Sau mười năm gặp lại, cậu vẫn vậy, chẳng hề thay đổi, vẫn là người khiến anh vừa hận lại vừa yêu, nhưng có lẽ yêu nhiều hơn hận nên anh không có cách nào thốt ra những lời thương tổn. Cậu vẫn đứng đó nhìn anh chăm chăm, khiến anh không biết nên tiến hay nên lui. Tiến lên trước, rồi lướt qua nhau như hai người xa lạ, vô tình bước chung một con đường hay lùi về sau một bước mỉm cười chào nhau như hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại, rồi xoay vội bước chân, mở lời cáo biệt. Cảm xúc hỗn tạp là tâm trạng hiện tại của anh, có yêu thương, có tức giận, có hận cũng có vui. Đôi khi cảm xúc của con người thật kỳ diệu, cho dù có dùng hàng trăm câu chữ cũng không thể miêu tả hết, đặc biệt là ngay lúc này đây.

Sự xuất hiện quá đỗi bất ngờ của cậu, không biết là vô tình hay cố ý, nó lại một lần nữa làm oanh tạc những vết thương đã sớm đóng vảy của Vương Thanh. Nhưng anh không quan tâm, thứ anh muốn là ngay lúc này đây ôm cậu vào lòng để thoả nỗi nhớ nhung mười năm qua, để cậu biết anh yêu cậu nhiều như thế nào, thế sao đôi chân lại không bước, vẫn cứ yên lặng nhìn nhau, nhìn xem mười năm qua đã dằn vặt đối phương như thế nào, nhìn xoáy vào lòng nhau để xem vết thương của ai nhiều hơn.

Cơn mưa đầu hạ lại bất chợt kéo đến không hề báo trước, cứ như vô tình rồi lại hữu ý giống như sự xuất hiện của cậu. Cậu cứ như vậy, đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, dùng đôi mắt với cảm xúc phức tạp nhìn anh. Anh lại như một thói quen chạy lại chỗ cậu, kéo cậu đến trú dưới hiên đình, đôi tay cứ như ngày ấy tự nhiên giúp cậu lau nước dính trên tóc. Một vòng tay bất ngờ ôm lấy anh:

-Thanh, em ...em …_ Cậu nức nở, rồi vỡ oà trong lòng ngực ấm áp của Vương Thanh.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu như an ủi, rồi lại siết chặt vòng tay như muốn khảm sâu yêu thương vào lòng.

Cơn mưa ngoài trời không dứt, cứ từng giọt rồi lại từng giọt trút xuống mái hiên, nhưng sau cơn mưa nắng sẽ lên và ở cuối chân trời xa xa ấy, cầu vòng rồi sẽ xuất hiện. Cũng giống như Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, cho dù có xa cách mười năm, họ vẫn trở về bên nhau.

-------------

Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng màu hồng, muốn thấy cầu vồng thì phải chấp nhận những cơn mưa...

Bạn đang đọc Đoản Văn Thanh Vũ của Hà Phương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BấtLươngNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.