(Đoản) Chần Chừ
Thế nào thì được gọi là tình yêu đơn phương? Có phải chính là yêu một người, nhưng lại chẳng có dũng khí để nói ra hay là do bản thân ích kỷ, mãi lưu luyến một người, sợ đánh mất một mối quan hệ cố gìn giữ bấy lâu nay, dù là bất kỳ lý do gì đi nữa, thì nó chính là sự nguỵ biện tốt nhất cho cảm giác chần chừ, không biết nên tiến hay nên lùi.
………………………………..
Bầu trời đêm cô tịch ở một thành phố xa lạ, nơi cách cậu hàng ngàn cây số, Vương Thanh một mình lặng lẽ đứng ngoài ban công, trong tay cầm ly rượu vang đỏ không biết đã cạn từ lúc nào, đôi mắt nhìn xuống con đường lớn phía dưới. Những ánh đèn đường rực rỡ như muốn lấn át đi ánh trăng lu mờ, mọi thứ như hai chiều trái ngược của trái đất, cũng giống như anh và cậu. Cậu ồn ào, náo nhiệt như thành phố buổi sớm, nhộn nhịp, còn anh, anh trầm ổn, vắng lặng như nông thôn về khuya, yên tĩnh. Tưởng chừng hai người, hai tính cách làm sao có thể dung hoà trong cuộc sống, thế mà anh và cậu đã là bạn suốt sáu năm qua, cùng nhau học một lớp, ở chung phòng ký túc xá, và đã từng sống chung dưới một mái nhà. Nhưng giờ đây, anh như một con rùa rụt cổ cố thủ trong cái mai rùa cứng cáp, trốn chạy thật xa.
[Sắc đêm lạnh lẽo …..một mình anh bước đi đã rời bỏ em …..càng ngày càng xa …..ở thành phố xa lạ …..chẳng cần phải dừng lại nữa …ánh đèn phía xa xa lúc mờ lúc tỏ …..anh nghĩ có lẽ anh nên một mình rời đ i……….]
Nhạc chuông điện thoại vang lên giữa không gian yên tĩnh, Vương Thanh bước đến cầm lấy điện thoại trên bàn.
-Thanh ca, hôm nay công việc thế nào? _ Không chờ Vương Thanh kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã nhanh nhảu hỏi trước.
-Tốt lắm, Đại Vũ _ Vẫn là giọng nói ôn nhu đó, chỉ một người có thể nghe được.
Đúng vậy, trên đời này chỉ có một người, một người duy nhất mà Vương Thanh yêu thương – Phùng Kiến Vũ, một người có được tất cả sự ôn nhu của anh, một người có được hết thẩy sự che chở từ anh, chỉ có một người dám vả mặt anh như thế, chỉ có một người, cho dù ngồi không vững trên vai anh, mặc kệ đạp trúng mình thì anh cũng không bao giờ để người đó ngã, cái người không tim không phổi, suốt sáu năm qua bầu bạn bên nhau, nhưng chưa một lần phát hiện ra anh yêu cậu. Phải chăng là anh che giấu quá tốt hay cậu vốn chỉ xem anh là bạn.
Cuộc nói chuyện đó cứ kéo dài, không biết đến bao giờ thì kết thúc, chỉ biết cậu ở đầu dây bên kia thì luôn miệng kể cho anh nghe đủ mọi thứ, còn anh ở bên này chỉ lẳng lặng nghe cậu nói, đôi khi chỉ cười hay ậm ừm đáp lời cậu. Cho dù là thế nào đi nữa, anh đối với cậu luôn là kiên nhẫn, luôn là cưng chiều như vậy.
……………
Suốt sáu năm qua, Vương Thanh ở bên cạnh chăm sóc cho Phùng Kiến Vũ, sớm đã trở thanh thói quen hằng ngày của anh, dù cả hai có bận như thế nào thì buổi tối nhất định có thể gặp mặt, nhưng có lẽ bây giờ thì khác rồi, anh cũng chỉ có thể nhìn cậu qua màn hình điện thoại. Có đôi lúc, anh từng nghĩ đến việc sẽ nói cho cậu biết phần tình cảm này của mình, nhưng chẳng hiểu sao khi đứng trước cậu anh lại chần chừ chẳng thể mở lời, càng muốn tiến tới thì anh lại càng bước lùi. Giữa anh và cậu như có một rào cản vô hình nào đó, có đôi khi anh từng nghĩ, nếu anh mở lời cùng cậu thì sẽ thế nào, là kéo cậu vào vòng xoáy chỉ trỏ của người đời, chính là đem cậu nhấn xuống bùn sâu, hay là nhận lấy sự im lặng từ cậu, mọi thứ cứ như vậy ngủ yên trong quá khứ. Càng muốn nói lại càng khiến anh trở nên trầm mặc, không muốn lựa chọn.
……………..
Bước ra từ thanh máy, anh muốn sớm trở về căn hộ của mình để nghỉ ngơi, nhưng khi đi đến gần cửa, anh chợt khựng lại.
-Đại Vũ, sao em lại ở đây?
Cậu không nói gì, chỉ cười cười, ngón tay chỉ chỉ cánh cửa đang đóng chặt. Anh nhanh chân bước đến, tra chìa khoá vào ổ, không đợi anh mở cửa, cậu đã chen lên trước đẩy cửa bước vào, anh lắc đầu, đi phía sau, với tay mở công tắc đèn.
Không đợi anh mở lời hỏi thêm bất cứ câu nào, cậu đã giương đôi mắt to tròn tròn, đôi môi đô đô chu về phía trước, gương mặt mười phần uỷ khuất.
-Thanh ca, em đói.
Vương Thanh không nói gì, bước vào phòng ngủ thay ra bộ đồ đơn giản ở nhà, rồi trực tiếp bước vào trong bếp, còn cậu cứ như còn sóc nhỏ hết nhìn chỗ này, rồi lại ngó chỗ kia, chạy vào phòng ngủ của anh đi một vòng, sờ sờ, lục lục khắp nơi. Vương Thanh đặc biệt không thích người khác đụng chạm, lục lọi đồ dùng của mình, nhưng đối với Phùng Kiến Vũ thì khác, cậu luôn là ngoại lệ của anh.
Con người quả thật là một loại động vật hết sức kỳ lạ, nói là quy tắc cũng được, là tính cách cũng tốt, cho dù có khắt khe đến đâu, thì chắc chắn sẽ có một ngoại lệ nhất định trong lòng.
Sau khi đi tham quan hết một lượt khắp nhà, cậu hài lòng gật gật cái đầu nhỏ, rồi chạy vào phòng bếp, ngồi trên ghế, hai tay khoanh lại đặt trên bàn, thập phần ngoan ngoãn chờ được ăn cơm. Vương Thanh cũng rất nhanh nấu vài món ăn đơn giản, trong cả bữa ăn cậu như con cún nhỏ tham ăn, khiến cho anh không biết phải nói gì. Anh mới đi có một tháng, sao cậu lại gầy đi như vậy? Có phải lại không chăm sóc tốt cho bản thân?
Vương Thanh nhớ có một người từng hỏi: “Điều gì ở Phùng Kiến Vũ khiến cậu không thể chịu đựng được?” Lúc đó anh đã cười rất vui vẻ mà trả lời: “Em ấy là một người không biết cách tự chăm sóc mình, nên không có điều gì là tôi không thể chịu đựng.”
Đúng vậy, là em ấy không biết tự chăm sóc bản thân…..
……………
Ở thành phố này đối với anh mọi thứ đều là xa lạ, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của cậu lại khiến mọi thứ trở nên quen thuộc đến lạ kỳ. Đúng vậy, đối với anh chỉ cần là nơi có cậu cạnh bên mọi thứ đều trở nên thân thuộc, không cần biết đó là ở bất kỳ đâu, bất kỳ nơi nào, chỉ cần nơi đó có người mình yêu thương, thì dù là thiên đường hay địa ngục cũng không quan trọng.
Vương Thanh mỗi tối đều ra ban công để hóng gió, thư thả đầu óc, cũng là để bình tĩnh lại tâm tình đang nhộn nhịp của mình lúc này. Cậu bất ngờ ở sau lưng anh nhảy lên, đu bám cứ như con khỉ nhỏ, hai tay ôm chặt cổ, hai chân vòng qua hông anh.
-Sao lại gầy đi rồi _ Vương Thanh giọng nói cưng chìu.
Cái đầu nhỏ tựa lên vai Vương Thanh, cậu không trả lời câu hỏi của anh, mà nói một câu không đầu không cuối.
-Thanh, thật sự không quen _ Trong giọng nói ấy, mang theo một chút nũng nịu, một chút uỷ khuất, khiến Vương Thanh yêu thương không thôi, cũng khiến lòng anh mang theo chút gì đó chua xót.
Phùng Kiến Vũ dùng dằng muốn từ trên lưng Vương Thanh trèo xuống. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh. Anh không biết hiện tại cậu đang suy nghĩ những gì, nhưng có một điều mà cả anh và cậu đều hiểu rất rõ, anh không thể nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. Anh không biết tại sao lại như vậy, anh chưa bao giờ có dũng khí nhìn vào đó, đơn giản vì nó quá đẹp, nó như một cái hố sâu chỉ cần vô tình nhìn, sẽ bị cuốn vào, không thể nào thoát ra được, cũng giống như tình yêu của anh dành cho cậu, chỉ có thể trầm luân. Anh có ý muốn tránh né, nhưng cậu lại không cho anh có cơ hội đó, dùng hai tay áp lên má anh, ép anh nhìn thẳng vào cậu. Bỗng cậu nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn, anh quá bất ngờ trong phút chốc không biết nên phản ứng ra sao. Vương Thanh cứ đứng đó si ngốc. Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh, đôi mắt mang theo ý cười yêu thương.
Có đôi khi lời yêu không cần nói ra bằng lời……
Dưới ánh trăng đêm dịu dàng, được người mình yêu thương bấy lâu nay hôn lấy, là điều hạnh phúc cỡ nào. Rồi tình yêu của họ, có phải sẽ đẹp và rực rỡ như những ánh sao trên bầu trời đêm.
Ánh trăng đó cũng giống như minh chứng tình yêu đẹp đẽ giữa Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, có chần chừ, nhưng cũng có vội vàng.
Đăng bởi | BấtLươngNhân |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |