Đêm đen buông xuống
Thấy Dương Quá đánh bại Kim Luân Pháp Vương và cứu được Quách Tương làm nức lòng quân Nam Tống và những người khác, Quá cứ như tướng nhà trời tả xung hữu đột giữa vòng vây đám quân Mông Cổ tiến về phía Mông Kha đang ngự định bắt cóc vị Đại Hãn này. Biết tình hình có vẻ không ổn nên Hốt Tất Liệt vội tâu Mông Kha nên rút lui trước; nghe lời em trai, Đại hãn Mông Kha cưỡi con “Phong Vân Truy” (giống ngựa cực kỳ tốt và thiện chiến trong số hàng trăm con ngựa ở Mông Cổ được chọn làm chiến mã cho Mông Kha) cắm đầu chạy về phía đội quân Mông Cổ đang tiếp ứng ở phía xa đang tiến tới để bảo hộ Đại hãn của họ, chẳng ngờ bị Dương Quá vận kình lực lên bàn tay cầm Huyền Thiết Kiếm chém vào cục đá. Viên đá được tiếp thêm lực hướng về phía Mông Kha phóng tới, bị trúng đòn bất ngờ Mông Kha lảo đảo ngã xuống đất chết.
Quân Mông Cổ mất hết cả nhuệ khí rã rời không còn chút tinh thần chiến đấu nữa khiến Hốt Tất Liệt thấy tình thế nguy cấp liền ra lệnh thổi tù và báo hiệu toàn quân giữ vững trận địa từ từ rút về doanh trại. Ngược lại phía bên kia quân Tống canh giữ thành Tương Dương thấy Đại hãn Mông Cổ đã chết thì khí thế quyết tâm đánh đuổi Thát tử dâng trào như thác đổ cùng với các nhân sĩ võ lâm xông ra khỏi thành Tương Dương đánh quân Mông như chẻ tre. Quân Mông vừa rút vừa chống đỡ yếu ớt khiến thương vong vô số. Chẳng mấy chốc thành Tương Dương sạch bóng quân thù, cơ đồ nhà Nam Tống được bảo toàn, thành Tương Dương cơ bản vẫn còn giữ vững, sơn hà xã tắc được duy trì, dân chúng vui mừng hò reo ca ngợi Quách Đại hiệp, Dương Quá, các anh hùng hào kiệt và binh lính thành Tương Dương đã không ngại xả thân đánh đuổi quân xâm lược bảo vệ quốc gia của con cháu người Hán và cuộc sống an cư lạc nghiệp của họ. Yến tiệc được mở bày mấy ngày liền để chiêu đãi chiến công của những người tham gia trận chiến, những câu chúc tụng thi nhau được mở bày, rượu chè say sưa túy lúy vui như trẩy hội.
Một buổi nọ các nhân sĩ võ lâm nghe Dương Quá nói Hồng Lão bang chủ và nghĩa phụ Âu Dương Phong qua đời và đã được chàng an táng khiến ai cũng bùi ngùi và thương xót, ai cũng biết sinh ly tử biệt vốn là điều không thể tránh khỏi ở cõi vô thường này.
Mấy ai thọ quá trăm năm bao giờ?
Cuối cùng cũng đến cái cầu xuôi tay.
Để tránh làm tiêu điểm có thể làm ồn trong dân chúng, họ bèn đi cửa sau ra khỏi thành theo Dương Quá và Tiểu Long Nữ đến chỗ an táng Hồng Thất Công và Âu Dương Phong. Thấy danh hiệu Ngũ Tuyệt vắng bóng ba người Hoàng Dung đề nghị nên bổ sung thêm Dương Quá, Quách Tĩnh còn Chu Bá Thông thì tự đề cử mình khiến ai nấy đều hoan nghênh. Vậy là từ nay Ngũ Tuyệt sẽ gồm có: Đông Tà, Tây Cuồng, Nam Tăng, Bắc Hiệp và Trung Ngoan Đồng khiến ai nấy đều nhất tề hò reo.
Sau đó bọn họ bắt gặp Doãn Khắc Tây và Tiêu Tương Tử đang dắt con vượn bỏ chạy trước sự truy đuổi của thầy trò Giác Viễn và Trương Quân Bảo. Lúc này Dương Quá chặn bắt bọn Doãn Khắc Tây lại và hỏi Giác Viễn đại sư chúng ăn trộm cái gì, Giác Viễn đáp rằng chúng ăn trộm Cửu Dương Chân Kinh được ghi chép lại trong cuốn Kinh Lăng Già. Sau khi lục soát khắp người của chúng không thấy đâu, Giác Viễn đành nói Dương Quá thả chúng đi. Trước khi chia tay thầy trò Giác Viễn, Dương Quá đã truyền dạy cho Quân Bảo những võ công cơ bản dùng để hộ thân.
Cuối buổi hoàng hôn hôm ấy, Dương Quá và Tiểu Long Nữ cáo từ tất cả mọi người để trở về Cổ Mộ, Quách Tương thì ngậm ngùi hỏi Dương Quá:
Dương đại ca cùng với Dương đại tẩu
Cho tiểu muội đây được hỏi mấy lời
Cuộc vui nào đến lúc rồi cũng tàn
Hôm nay tạm biệt biết khi nào gặp?
Tiểu Long Nữ mỉm cười không đáp ngó lại nhìn Dương Quá như muốn Dương Quá nói thay cho mình, Quá đáp:
Đa tạ muội quan tâm phu thê ta
Lại cầu chúc hạnh phúc cho ta nữa
Hôm nay chia tay không mong gặp lại
Sau này có duyên ắt sẽ tương phùng
Sau đó chàng cởi bỏ thanh Huyền Thiết Kiếm đang đeo sau lưng giao cho nàng nói rằng:
- Muội hãy giữ lấy nó, thấy nó cũng như thấy ta vậy.
Nói xong chàng phất tay áo, nắm tay Tiểu Long Nữ, cùng Thần điêu sánh bước xuống núi.
Quách Tương dõi theo hình bóng của đôi phu phụ Dương Quá đang khuất xa dần, trên mi ứa lệ nói rằng:
- Hỡi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết cùng nhau…
………………………………………
Sau khi Đại hãn Mông Kha tử trận nơi chiến trường Tương Dương, tam đệ A Lý Bất Ca được Hội đồng Hoàng tộc Mông Cổ công nhận là Đại hãn tiếp theo, ta trong lòng không phục bèn thu quân tạm gác chiến dịch thôn tính Tương Dương quay về Đại Mạc tranh giành ngôi Đại hãn với hắn và ta đã thành công, ta biết điều này làm cho sự đoàn kết giữa các tộc trong Mông Cổ suy giảm nhiều, nội bộ sẽ lục đục.
Nay một nửa Trung Thổ đã thành một phần của Mông Cổ, ta bèn lập ra triều đại của người Mông Cổ là nhà Nguyên, rồi ta lại xưng đế hiệu là Nguyên Thế Tổ, ta ra lệnh dời đô về Đại Đô (nay là Bắc Kinh).
Mười ba năm sau chiến dịch đánh thành Tương Dương bị thất bại thảm hại như một cơn ác mộng đối với Hốt Tất Liệt ta, đó là một trận chiến đầy ô nhục của Mông Cổ khi mà có vị Đại hãn thân chinh lại chết ngay tại địa phận của địch khiến ta cũng cảm thấy hổ thẹn. Cái chết của Mông Kha lúc nào cũng khiến ta phải canh cánh bên lòng vì ta và Mông Kha là anh em ruột tình như thủ túc, cả hai ta có những quãng thời gian thơ ấu trên lưng ngựa cùng săn bắn, theo phụ thân Đà Lôi chinh chiến khắp nơi lập những chiến công hiển hách xứng đáng là dòng dõi tôn quý Mông Cổ. Mỗi khi hồi tưởng ta lại thở dài não nề vì những ký ức về quãng thời gian đó đã in sâu trong tâm khảm khiến cho ta không thể nào quên.
Lòng căm thù của ta đối với bọn người Hán mỗi ngày một lớn muốn trả thù cho đại ca Mông Kha cộng với việc phải nhanh chóng thôn tính Nam Tống chất chứa bao năm qua khiến quyết tâm chinh phạt Nam Tống của ta ngày càng kiên cố không gì lay chuyển nổi. Tuy nhiên Tất Liệt ta thừa biết muốn có được toàn bộ Nam Tống phải hạ thành Tương Dương trước, dĩ nhiên phải nhổ cho bằng được cái gai bự trước mắt đang ngáng đường đại quân Mông Cổ ta di chuyển xuống phía Nam chính là người được phong làm Kim Đao Phò Mã của Thành Cát Tư Hãn năm xưa và còn lại là thúc thúc kết nghĩa an đáp với phụ thân Đà Lôi của ta chính là Quách Tĩnh, anh hùng của bọn Hán hiện vẫn đang trấn thủ thành Tương Dương. Quách Tĩnh đã có khoảng thời gian sống ở đại mạc, lại còn theo Thành Cát Tư Hãn chinh chiến các nơi lập công không ít, sở dĩ ông ta vẫn còn trấn thủ ở đấy là vì nắm được tính cánh, tập tục, lối sống… của người Mông Cổ ta thể nào cũng sẽ quay lại thôn tính Tương Dương, giờ thì thành Tương Dương đã được ông ta và gia quyến của mình coi như là nhà của mình. Điều đó càng thôi thúc ta phải nhanh chóng hành động.
Tại thành Tương Dương…
Từ khi trận Tương Dương đến nay, thiên hạ được hưởng thái bình được gần mười ba năm, gia đình anh em họ Võ thì đã an cư ở núi Côn Luân, chỉ riêng phu phụ Quách Tĩnh - Hoàng Dung, phu phụ Gia Luật Tề - Quách Phù, Quách Phá Lỗ là còn ở lại thành.
Gia Luật Tề gõ cửa phòng nhạc gia:
- Nhạc phụ, là con Gia Luật Tề đây!
Chỉ nghe tiếng nói sang sảng không đổi đầy nội lực từ trong phòng vọng ra:
- Vào đi!
Luật Tề đẩy cửa bước vào phòng thấy nhạc phụ đang ngồi đọc sách binh gia, tóc của ông đã chuyển sang màu bạc quá nửa chắc là do ngày đêm lo nghĩ sự tồn vong an nguy của quốc gia lẫn bách tính khiến sức khỏe của ông ngày một hao mòn đi nhiều. Nghĩ đến đó lòng Luật Tề quặn thắt lại vì nhạc phụ đối với chàng như người cha ruột thịt vậy.
Thấy Luật Tề không nói gì, Quách Tĩnh ngước lên nhìn chàng và nói:
- Không phải là con có chuyện cần nói sao?
Luật Tề ngưng suy nghĩ quay về thực tại, vội nói:
- Dạ phải rồi, thưa cha, theo thám tử hồi báo đại quân Mông Cổ do đại hãn Hốt Tất Liệt chỉ huy đang tập kết cách thành Tương Dương bốn mươi dặm.
Quách Tĩnh thở dài:
- Ta đã sớm biết sẽ tới ngày này mà, ta đã sống ở Mông Cổ một khoảng thời gian từ ấu thơ cho đến khi trưởng thành nên quá hiểu con người họ, một khi mục tiêu chưa hoàn thành họ đâu dễ buông bỏ như vậy. Có lẽ đây là ý trời, thành Tương Dương rồi cũng sẽ bị quân Mông Cổ đè bẹp như nhổ cọng cỏ vậy, ta đã chứng kiến biết bao nhiêu thành lũy bị phá hủy bởi bọn Thát tử kia khi ta đã từng kề vai sát cánh bên Thành Cát Tư Hãn và Đà Lôi an đáp chinh chiến nhiều nơi, qua nhiều quốc gia mà điển hình là Hoa Thích Tử Mô.
Luật Tề nghe nhạc phụ nói mà tưởng như đó là điềm báo vậy, lại nghĩ rằng thành Tương Dương mà thất thủ thì chắc chắn là điều khủng khiếp nhất sẽ đổ lên đầu bách tính, trăm họ sẽ rên xiết lầm than dưới sự tàn bạo của quân Mông Cổ.
Quách Tĩnh nói tiếp:
- Còn gì nữa không?
Luật Tề vội lấy ra một phong thư đưa cho Quách Tĩnh và nói:
- Nhạc phụ, đây là thư do sứ giả Mông Cổ gửi đến, hắn nói rằng Đại hãn của hắn muốn bức thư này phải giao tận tay cho người.
Quách Tĩnh đón lấy bức thư từ tay nghĩa tế, mở ra đọc một hồi, sắc mặt tỏ ra đăm chiêu. Đọc xong ông nói:
- Muốn ta quy hàng à, đừng có mơ. Quách Tĩnh này là con cháu của Đại Tống, chết đi cũng vẫn là con dân Đại Tống. Ta quyết không bao giờ như tên Tần Cối ham mê phú quý kia mà bán rẻ lương tâm mình cho ngoại bang.
Gia Luật Tề vội nói:
- Nhạc phụ, bọn chúng có vẻ cố chiêu dụ cha sau bao lần bị ta chặn đường tiến quân của chúng.
Quách Tĩnh cười nói:
- Ha ha, chắc Quách Tĩnh này khiến chúng mệt mỏi lắm rồi mới ra chiêu này.
Rồi bỗng nét mặt ông hiện lên vẻ lo âu:
- Điều kinh khủng sắp xảy đến rồi.
Mấy ngày trôi qua, tình hình có vẻ căng thẳng, Mông Cổ đang có dấu hiệu động binh...
Trong bữa tối ai nấy đều căng thẳng, không ai nói với ai câu nào chỉ cặm cụi ăn cho xong bữa. Quách Tĩnh lòng đầy ưu phiền lo nghĩ đến sinh mạng bá tánh trong thành, không biết mình có giữ nổi thành Tương Dương không; ông thở dài buông đũa, đứng lên đi ra ngoài khi chưa xong bữa, Quách phu nhân thấy thế nói với theo:
- Tĩnh ca, huynh không ăn nữa à?
Tĩnh đáp:
- Ta no rồi, mọi người tiếp tục ăn đi.
Quách phu nhân buồn lắc đầu, Gia Luật Tề và Quách Phù nhìn Hoàng Dung rồi lại nhìn nhau, trong lòng cả hai cũng đoán biết phần nào rồi cũng không dám hỏi chi. Quách Phá Lỗ thì cũng ngại hỏi. Quách Tương thì đang bận việc gì đó trong khuê phòng nên không ra ăn cùng mọi người.
Quách Tĩnh đi dạo trong hoa viên lòng nghĩ ngợi miên man, từng ký ức tái hiện lại trong tâm trí ông từ lúc được Đại hãn Thiết Mộc Chân cưu mang mẹ con ông ở Đại mạc, kết nghĩa an đáp với Đà Lôi, được phong làm Kim Đao phò mã, bái Triết Biệt làm thầy, cùng Đà Lôi theo Thành Cát Tư Hãn thôn tính Kim, Tây chinh khuất phục Hoa Thích Tử Mô cho đến lúc bị Thành Cát Tư Hãn bức tử mẹ của ông khi phát hiện ra dã tâm xâm chiếm Nam Tống của Tư Hãn khiến ông quyết liệt chống đối. Ông với Đà Lôi tình như thủ túc cuối cùng phải ở hai đầu chiến tuyến. Trước khi Đà Lôi mất, hắn muốn gặp lại người anh em an đáp năm xưa để nói chuyện lần cuối cùng cũng không được. Các con của hắn nhiều lần đem quân đánh phá Nam Tống nhưng đều bị người anh em an đáp cản trở bảo vệ bờ cõi nước nhà. Ông không biết ở dưới suối vàng Đà Lôi nghĩ thế nào...
Đang còn trầm tư, một giọng nói cất lên:
- Tĩnh ca, huynh suy nghĩ về tính mạng bá tánh trong thành phải không?
Giật mình, Quách Tĩnh quay lại nhìn, thì ra đó là phu nhân của ông - Hoàng Dung:
- Dung nhi đó à? Làm ta giật cả mình.
Hoàng Dung lắc đầu tỏ ý không hài lòng Quách Tĩnh chuyện gì cũng mập mờ không trao đổi với bà:
- Muội đến gần thế này, huynh cũng không nghe thấy, chắc chú tâm vào vấn đề hệ trọng.
Tĩnh đáp:
- Quả thật là thế, ta trấn thủ Tương Dương mấy chục năm nay, lúc nào cũng đương đầu muôn vàn hiểm nguy, một lòng bảo vệ sơn hà xã tắc, bách tính được yên vui, nguy hiểm nào ta cũng vượt qua. Nhờ có Quá nhi mà thành Tương Dương mới được yên ổn lâu đến vậy. Ta định mời nó giúp đỡ lần nữa.
Hoàng Dung thở dài đáp:
- Quá nhi với Long cô nương đã ẩn cư lâu lắm rồi. Đã mười ba năm nay chúng ta không còn nghe tung tích gì về Thần Điêu Đại Hiệp nữa. Quách Tương mấy lần nhớ Dương đại ca của nó cũng lên kiếm mấy lần, về thì vẻ mặt không vui chắc không gặp được. Còn nữa, muội cũng đã từng lên Chung nam sơn thắp hương Trùng Dương chân nhân sẵn tiện tính thăm Quá nhi luôn nhưng hầu như mọi lối ra vào thạch động đều bị bịt kín cả, có vẻ như Quá nhi không muốn ai vào quấy cuộc sống của nó với Long cô nương.
Quách Tĩnh gật gù, ông vuốt bộ râu tỏ vẻ tiếc nuối, Hoàng Dung thấy vậy nói:
- Có phải huynh lo chúng ta không giữ nổi thành nên muốn tìm thêm người giúp đỡ?
Quách Tĩnh đáp:
- Muội quả thật tinh ý, ta cứ đau đáu mãi vì chuyện này, mấy hôm nay ta quan sát binh lực Mông Cổ hùng hậu nhiều lần hơn so với mấy lần trước nên thành Tương Dương có thể sớm bị mất lúc nào nên chuyện kia thế nào rồi.
Hoàng Dung đáp:
- Đã hoàn thành xong hết rồi, hai món vũ khí đó huynh định thế nào?
Tĩnh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ta thiết nghĩ nên đặt tên hai món vũ khí đó là Đồ long đao và Ỷ Thiên Kiếm, đao thì giao cho Phá Lỗ giữ, còn kiếm thì...
Quách Tĩnh còn đang phân vân thì Hoàng Dung tiếp lời:
- Nên giao cho Tương nhi thì sẽ tốt hơn.
Quách Tĩnh ngạc nhiên:
- Sao lại giao cho Tương nhi?
Hoàng Dung đáp:
- Đã trưởng thành rồi, đâu còn nhỏ nữa đâu.
Quách Tĩnh hiểu ý Hoàng Dung nên cũng đồng ý:
- Muội đã nói thế thì ta cũng không có ý kiến. Bí mật cũng nên trao cho hai đứa nó, còn một vấn đề...
Hoàng Dung nói:
- Huynh cứ nói:
Tĩnh đáp:
- Hai thanh kiếm và đao không nên xuất hiện sớm, nếu rơi vào tay bọn Thát tử thì công sức chúng ta bỏ ra cũng chỉ uổng công thôi.
Hoàng Dung gật đầu.
Bỗng một người đầy thương tích chạy vào cấp báo cho Quách Tĩnh cho Hoàng Dung, ông ta chính là một trong trưởng lão của Cái Bang trà trộn vào trong doanh trại địch chẳng may bị phát hiện nên bị...
Quách Tĩnh và Hoàng Dung thất kinh, vội vàng đỡ ông ta dậy, Hoàng Dung cho ông ta uống mấy viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn, Quách Tĩnh thì vận công chữa thương cho ông ta, lát sau ông ta mới hơi tỉnh.
Hoàng Dung hỏi
- Vương trưởng lão, sao ông lại ra như thế này?
Ông ta đáp:
- Tôi bị thuộc hạ Hốt Tất Liệt phát hiện ra là nội gián nên bị chúng đánh, may tôi còn lết được tấm thân tàn về đây báo tin cho hai vị.
Quách Tĩnh hỏi:
- Có phải là tin liên quan đến kế hoạch của Hốt Tất Liệt không?
Ông ta thều thào đáp:
- Bẩm Quách đại hiệp, đúng là... như thế, tôi nghe được: Canh đêm nay, đại quân Mông Cổ sẽ... tấn công...Tương Dương...
Nói đến đó, ông ta ngừng thở, Quách Tĩnh cứ truyền nội lực vào ông ta mong có thêm tin tức nhưng vô ích, Hoàng Dung thì cứ than nói:
- Tĩnh ca, đừng tốn công vô ích nữa, ông ta chết rồi. Huynh cũng phải liệu sức để giữ thành nữa chứ.
Thấy vô ích, Quách Tĩnh ngừng truyền nội lực và vội đi tập hợp các tướng sĩ giữ thành. Hoàng Dung sai người lo chôn cất Vương trưởng lão rồi về phòng mình. Điều phu thê bà lo lắng cuối cùng cũng đã đến.
Sau đó, Hoàng Dung cho gọi Quách Tương và Quách Phá Lỗ vào phòng mà trao cho mỗi người Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao cùng với bí mật cất giữ bên trong mỗi thanh, Hoàng Dung lệnh hai người họ rời khỏi thành Tương Dương ngay trong đêm với lời dặn: "Các con phải sống để sau này trả thù bọn Thát tử". Quách Tương gạt lệ ngậm ngùi cầm Ỷ Thiên Kiếm ra đi. Quách Phá Lỗ đi với nhị tỷ ra khỏi thành một đoạn rồi đưa Đồ Long đao cho Quách Tương giữ lấy rồi lại quay trở vào thành quyết cùng giữ Tương Dương với cha mẹ và đại ca với đại tỷ.
Quả nhiên, đêm hôm đó đại quân Mông Cổ dưới sự chỉ huy của Hốt Tất Liệt đã tấn công mãnh liệt thành Tương Dương. Vị đại hãn này đã quá quen với việc nhiều lần công thành Tương Dương cộng thêm kinh nghiệm ở các chiến trường khác nhau khiến ông hạ được thành Tương Dương như trở bàn tay. Gia tộc họ Quách cùng với các tướng sĩ liều mình giữ thành nhưng cũng không thể ngăn chặn đại quân Mông đang tràn tấn công như thác đổ. Cuối cùng khi không thể giữ được nữa, cả gia tộc Quách Tĩnh tự vận thà chết chứ không bao giờ hàng địch.
Quân Mông Cổ sau khi hạ được thành Tương Dương thì tàn sát tất cả bá tánh trong thành tạo thành cảnh máu chảy thành sông. Hốt Tất Liệt rất vui mừng khao thưởng cho các binh sĩ. Vậy là từ nay đường tiến công của Mông Cổ không còn bị ngăn cản nữa, Nam Tống sắp trở thành lãnh thổ của Mông Cổ không xa nữa.
Quách Tương sau đó tìm được một người bạn của cha mẹ và giao cho Đồ long đao cho ông ta rồi từ tạ ngao du sơn thủy nhờ nghe được một phần Cửu Dương Chân Kinh mà Giác Viễn đại sư đã tụng trước khi viên tịch nên khi nào rảnh cũng đem ra luyện tập theo sở học của mình. Một hôm, Quách Tương dừng chân tại một ngọn núi, thấy nơi đây phong cảnh hữu tình thích hợp cho việc tu luyện bởi nàng thấy chán cảnh thế thái nhân tình nên quyết định cư ngụ tại nơi đây luôn. Năm bốn mươi tuổi, Quách Tương hốt nhiên đại ngộ và đắc đạo, bà lập ra phái Nga My và bắt đầu thu nhận đệ tử.
Đăng bởi | A.T.0491 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 20 |