Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2029 chữ

Lệ thở dài đặt bát cháo bên cạnh giường bà Huệ.

Bà ốm nặng sau đêm đó, cái đêm bà chứng kiến thằng con trai của bà người chẳng ra người…

Mọi kế hoạch di chuyển về quê đã định ra đều hủy bỏ, Long đã được đưa trở lại bệnh viện để tiếp tục theo dõi.

Sau khi ngất xỉu đêm hôm đó và được đưa về giường nằm, thằng bé ngủ thiếp đi ngon lành và ngày hôm sau thì hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, răng nanh nó không dài, và quan trọng, nó đi bằng hai chân bình thường.

Giáo sư Hà và đội ngũ bác sĩ theo dõi trong vài ngày tiếp theo, rồi kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi, thằng bé vẫn khỏe mạnh bình thường, ông Quân cũng cắt cử nhân viên canh gác ngoài phòng bệnh của nó mỗi đêm, nhưng ba đêm sau đó nó không còn lặp lại những hành động quái gở nữa.

Mọi người đều nói với ông Quân rằng đêm ấy có thể thằng bé chỉ mộng du, nếu cứ giữ lại bệnh viện thì cũng không hay lắm, thôi thì lại xuất viện cho về…

Ông Quân biết cũng không thể yêu cầu nhiều đặc quyền quá được nên cũng miễn cưỡng đồng ý đưa thằng bé về, ấy thế nhưng mà cả nhà ông Quân, đặc biệt là Lệ, đều đã hiểu rằng sự việc không chỉ như thế, có một cái gì đó khác như thế nhiều, nguy hiểm hơn, đáng sợ hơn như thế nhiều.

Thỉnh thoảng ngực Lệ vẫn còn nhói đau lên, đôi khi trong nhà tắm, Lệ kiểm tra lại vết cắn, nó vẫn còn in hằn cả bốn dấu răng trên ngực cô như là một bằng chứng không thể chối cãi…Những vết răng đó không hề tan đi, sau ba ngày trôi qua, nó chuyển sang màu thâm đen, vú Lệ lúc nào cũng đau nhức, Lệ định đi khám xem có vấn đề gì không nhưng cô lại ngại, và cũng nghĩ rằng có thể do đầu vú là nơi nhạy cảm, nó cần có thời gian để lành nên cứ nấn ná không đi khám, Lệ cũng không nói chuyện này cho ba mẹ nghe.

Từ hôm đó, bà Huệ ốm liền trong ba ngày, bà cứ nằm trên giường, đôi mắt đổ lệ ròng ròng, cứ ú ớ lúc tỉnh lúc mê, bà tỉnh lại thì lại hỏi Lệ:

- Thằng Long ở trên viện sao rồi?

Lệ an ủi qua loa cho bà yên tâm nhưng bà không yên tâm được, bà nói:

- Thằng bé cư xử không giống con người, nó bị tà ám rồi con ơi, bệnh viện không làm gì được đâu, con đưa nó về nhà với mẹ, mẹ phải ở bên cạnh nó thì mới yên tâm.

Lệ im lặng không nói gì cả…Mẹ cô là người tín vào chuyện tâm linh, thực ra là rất tín tới mức người ta gọi là mê tín dị đoan, đụng tý là xem ngày giờ, đụng tý là đi hỏi thầy bà cô cậu, cũng có đầy lần đầy vụ các nhân viên cấp dưới của bố cô lợi dụng việc đó để nịnh bợ lấy lòng bà già rồi còn gì, cứ ai đến mà biếu xén tiền nong quà bánh là bà không nhận, nhưng ai mà rỉ tai chỗ này chỗ nọ có thầy này đền kia xin linh lắm, rồi cho tặng mấy cái đồ ngọc ngà phong thủy, hoặc đơn giản chỉ là ngồi kiên nhẫn nghe bà nói về mấy giấc mơ tào lao hay là kể mấy chuyện nhân quả nhà phật thôi là bà mừng tít mắt, đến lúc đó người ta nhờ gì bà cũng giúp, từ lâu Lệ và ông Quân đã ngán ngẩm vụ đó rồi, chính vì trong nhà có người như thế nên hai cha con đều rất ghét những thứ huyền huyễn và sống thực tế…

Thế nhưng lần này, dù muốn tin hay không, cô vẫn phải bị lung lay rằng mẹ cô nói đúng…Nếu dùng một đầu óc máy móc để soi xét một cách khách quan, không phụ thuộc vào định kiến của cô đối với ngành tâm linh, thì rõ ràng trong chuyện này, có cái gì đó không lý giải được, nếu lý giải thì chỉ có thể lý giải bằng tâm linh.

Một nỗi lo lắng mơ hồ dâng lên trong lòng cô, về lời nói của vị tiên sinh ở chùa…Cả gia đình cô đang có bệnh gì đó, có phải vậy không? Không biết anh ta nói đúng hay không, nhưng thực tế rõ ràng là mẹ cô đã đổ bệnh, và thằng Long cũng thế…

Vậy thì…Lời nói của vị bác sĩ kì lạ kia với bố cô thì sao? Anh ta nói rằng…Thằng bé bị ma ám mà?

Lệ xoa đầu cho đỡ đau nhức rồi nói:

- Mẹ ăn cháo đi, xong thì gọi con lên dọn.

Bà Huệ giật mình hỏi:

- Con đi đâu? Con lên chỗ em Long à?

Lệ nói:

- Không, chỗ đó đang có người của bố rồi, chiều này thằng bé về lại nhà, con đi dọn nhà tý để đón nó về, mấy nay chẳng dọn dẹp gì, cô giúp việc bữa kia mới lên.

Bà Huệ nói:

- Nhà cửa quan trọng gì, chờ cô ấy lên rồi dọn cũng được, đợi chiều thằng Long về nhà, con đi đến chùa Chân Hòa, hỏi thử thầy…

Lệ gạt phắt đi, đứng dậy nói:

- Thôi thôi, thằng bé mộng du thôi chứ có gì đâu mẹ cứ làm um lên thế, mẹ có để cho bố còn làm ăn không? Mẹ mà cứ lèo nhèo mãi vụ đó là con đưa mẹ lên viện nằm với em luôn đó.

Bà Huệ gắt um lên, vừa nói nước mắt vừa chảy ròng ròng:

- Thế thì mày đưa tao lên với thằng Long luôn đi! Chúng mày không lo cho nó thì để tao chăm nó, tao đéo cần mày nữa! Con với chả cái, sao em mày bị thế mà mày cứ bàng quan như không thế? Mày không thương em mày à?

Lệ thở dài, lại ngồi xuống bên cạnh mẹ, nói:

- Mẹ đừng có lo nữa mà, khổ lắm, mấy nay rồi nó có sao đâu? Mộng du là chuyện thường mà mẹ ơi…

Bà Huệ lại khóc, nắm lấy tay Lệ mà nói:

- Không phải đâu con ơi, con cũng thấy rồi đó, thằng bé bị rắn cắn, rồi nó bò ngúng nguẩy như con rắn, con cũng thấy đó còn gì, thằng bé bị hồn con rắn đó nhập vào người rồi, nếu không nhanh cứu kịp là nó chết đó con ơi. Mẹ xin con đó, con nghe mẹ đi, con lên chùa Chân Hòa hỏi các thầy thử…

Lệ biết mẹ đang kích động, cô đã quen với những lần thế này rồi, cô biết giờ có nói gì thì mẹ cô cũng không tin, Lệ đành nói:

- Thôi để con bàn lại với bố.

Bà Huệ lại mếu máo nói:

- Con gái ngoan của mẹ, con nói với bố con thì ông ấy lại chửi mẹ ra, thôi thì con đi giúp mẹ đi mà…Hay con bắt bà già này phải mang xác ốm đau này tự đi con mới vừa ý?

Lệ thở dài ngao ngán, nói:

- Được rồi, để chiều nay Long về nhà đã, rồi con lên chùa hỏi cho. Giờ mẹ ăn cháo đi, mẹ ăn hết cháo đi.

Lệ dỗ dành mãi bà Huệ mới chịu nín mà ăn cháo.

Cô bỏ ra ngoài, đi thẳng tới quán cà phê quen ngồi uống cà phê, rồi ngẫm nghĩ lại những việc đã xảy ra…Nếu không làm gì đó thì cũng không thể làm yên lòng mẹ, mà bàn việc này với ba thì sao? Không biết ba có chủ kiến gì chưa?

Lệ bốc điện thoại gọi cho ông Quân, ông Quân bốc máy nói:

- Có việc gì thế?

Lệ nói:

- Ba đang đâu, còn bàn vụ em Long tý.

Ông đáp:

- Ba đang họp, ba bảo bọn thằng Hòa vô viện đón Long rồi, chiều nó về nhà đã có gì tối ba con mình gặp nói chuyện sau. Mẹ con sao rồi?

- Ốm rồi, càng lúc càng nặng, có đưa đi viện không?

- Ốm tinh thần thôi chứ bệnh gì mà đưa viện, hôm qua mời bác sĩ tới coi người ta bảo không sao còn gì nữa.

- Vâng.

- Mẹ con còn đòi đi xem thầy bà gì nữa không?

- Vẫn vậy, cứ khẳng định là bị ma ám, con đang đau cả đầu đây ba, định bàn với ba chuyện đó nè.

- Rồi, tối ăn cơm ở nhà rồi nói chuyện với ba, giờ vào họp đã.

- Vâng ba.

Thế rồi đầu dây bên kia cúp máy cái rụp.

Ba lúc nào cũng bận rộn, hôm bữa đã bàn giao hết công việc để về, thế mà giờ không về nữa thì lại tranh thủ làm tiếp, đúng là người tham công tiếc việc…

Lúc bấy giờ điện thoại chưa thịnh hành, cước phí di động thì cao nên phải nhà đại gia lắm mới sắm được cho mình một cái điện thoại cầm tay, còn lại đều chỉ liên lạc qua điện thoại bàn ở cơ quan hoặc là bốt điện thoại công cộng, nên việc hỏi han cũng bất tiện. Bây giờ nếu muốn hỏi vụ thằng Long, lại phải đi lên chùa gặp trực tiếp, rồi mà đi một lần không xong thì còn phải đi tới đi lui nhiều lần nữa, ôi thôi là mất công, mà chẳng biết có giải quyết được việc gì không nữa…

- Chào chị hai, chị dùng gì?

Lệ bị tiếng gọi cắt đi dòng suy nghĩ, cô ngước lên nhìn thì ra là Đào, cô sinh viên năm hai trường đại học ngoại thương, cô ấy làm thêm bán thời gian phục vụ ở quán cà phê này, trong hơn một tháng ở lại Hà Nội, Lệ thường ra đây uống cà phê nên hai chị em có làm quen với nhau rồi.

- Như mọi khi đi em.

Đào tươi cười với cô, rồi em ấy định quay đi thì đột nhiên lại nói:

- Chị hai, tay chị mới xăm à?

Lệ nhìn xuống dưới tay mình thì ngạc nhiên kinh hãi, từ nơi cổ tay có một nét vẽ ngoằn nghoèo màu đen chạy dọc lên.

Lệ giật mình kéo tay áo lên xem thì nó kéo dọc lên mãi, trông như nét mực xăm, Lệ vội ngước lên cười nói:

- À ừ.

Thế nhưng Lệ giật mình nhìn Đào, em ấy đã tắt cười mà đang đứng trân trân nhìn cô.

Đào nhìn thấy gì mà lại kinh hãi đến như thế? Đào nhìn thấy con ngươi của Lệ đang thu nhỏ lại dần dần về dạng hình kim trông như là mắt rắn…

Đào hoảng sợ làm rớt cả cái khay bưng đồ uống, rồi vội vã cúi xuống nhặt lên, miệng ấp úng nói:

- Em, em xin lỗi…

Lệ vội cùng cúi xuống nhặt đỡ cho cô, Đào lấm lét liếc nhìn, thì con mắt của Lệ bình thường.

Đào nói:

- Em xin lỗi chị, chắc do làm việc cả ngày mắt em hoa rồi, chị chờ xíu, đồ uống ra ngay.

Nói rồi em quay lưng đi thẳng, đi được vài bước, em ngoái lại nhìn một lần nữa…

Con mắt Lệ bình thường mà…Hoa mắt rồi chăng?

Đào bước đi rồi bấy giờ Lệ mới sợ hãi kéo tay áo cao lên nữa để coi lại cánh tay, khi lên tới khuỷu tay thì đường mực đen kia chẽ ra làm ba, bốn nhánh rồi tiếp tục chạy dọc lên nữa.

Cái quái gì thế này? Đây là cái gì?

Lệ vội lấy tay xoa mạnh lên thì chỗ cô chà vào chìm xuống dưới, cô nhấc tay ra thì nó lại nổi lên đen xì.

Đây là vết đen ở dưới lớp da, trông giống như mạch máu…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.