Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Tiểu thuyết gốc · 2168 chữ

Giáo sư Hà bước vội về phòng làm việc mặc cho ông Quân còn đang đứng ngẩn ngơ với bộ mặt tràn đầy hi vọng, giáo sư cũng rất nôn nóng muốn được gặp người khách lạ kia…

Vào phòng làm việc rồi quả nhiên thấy anh ta đang ngồi ở đó, một người gầy gầy dong dỏng cao mặc chiếc áo blue trắng, đeo kính đen, đầu tóc rối xù như tổ quạ, nhưng khuôn mặt toát lên vẻ tươi sáng thanh thoát vô cùng, dù đã đeo kính nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sâu có đuôi mắt dài với những ánh nhìn sáng đến lạ kì.

Giáo sư Hà vội vàng tiến lại phòng, tay bắt mặt mừng nói:

- Anh Phúc đến rồi đấy à! Đã bao lâu nay không gặp nhau, anh dạo nầy vẫn khỏe đấy chứ?

Người khách nhìn thấy giáo sư Hà, vội đứng dậy bắt tay ông sởi lởi, rồi hai người ôm lấy nhau rất thân tình, giáo sư Hà nắm lấy tay anh rồi cùng ngồi xuống ghế sát bên nhau như thể thân thiết chứ chẳng phân ngôi chủ khách như thể tiếp khách thông thường.

Người khách tên Phúc nói:

- Dạ thưa thầy, em vẫn khỏe, nghe thầy gọi có ca bệnh gấp thế là em tới ngay đây, cứu người như cứu hỏa mà thầy, thế ca bệnh ra sao ạ?

Ông Hà bật cười vì thái độ sốt sắng của Phúc, ca bệnh của ông ông chưa vội hỏi thì thôi anh ta đã lo đến như thế rồi, thật là người vừa có tâm vừa có tài…

Lại nói Thì ra Phúc là sinh viên của giáo sư Hà ngày xưa khi còn học ở trường y, ông Hà quý vị bác sĩ này lắm bởi anh ta là người tốt nghiệp loại xuất sắc đứng đầu của trường y, đó là người mà theo ông Hà và các giáo sư khác của trường đánh giá là: “Ngàn năm mới có một bác sĩ xuất chúng như thế…” thế nhưng từ ngày anh tốt nghiệp trường y, giáo sư cũng không còn giảng dạy mà về công tác tại viện ở Hà Nội thì hai thầy trò không gặp lại nhau nữa, nghe đâu anh ta tới Phúc An và làm việc tại một bệnh viện huyện lẻ chứ không chịu ở lại Sài Gòn, lâu nay hai thầy trò vẫn qua lại thư từ để thi thoảng trao đổi về công việc chuyên môn, hôm qua gặp phải ca bệnh khó thì ông Hà liền nhớ ngay tới anh ta mà cùng gọi hỏi, may mắn thế nào chẳng hiểu anh ta đang có việc gì mà lại ở Hà Nội, nhận được lời gọi của ông Hà về ca bệnh khó, anh đã tới viện này ngay.

Bấy giờ ông Hà thấy Phúc vào thẳng việc, cũng nói:

- Thế được rồi việc thăm hỏi để sau, nay ta vào việc luôn vì ca này cũng gấp, sợ chần chừ lâu nguy hại cho bệnh nhân.

Rồi ông Hà nói sơ qua tình trạng của Long cho bác sĩ Phúc nghe, đoạn nắm lấy tay mà nói:

- Mời anh đến thị sát trực tiếp.

Vậy là Phúc vội vàng đi theo giáo sư Hà tới phòng cấp cứu đặc biệt.

Thấy giáo sư Hà dẫn theo một vị bác sĩ trẻ quay lại, cả ông bà Quân và Lệ cùng đứng bật dậy tiến lại săn đón, giáo sư nói:

- Các anh chị cứ ngồi yên đó chờ đợi cho các bác sĩ làm việc.

Lệ nắm lấy tay bác sĩ Phúc nói:

- Dạ nhờ bác sĩ xem giúp cho em của cháu…

Phúc không đáp lại, anh cùng với giáo sư Hà đi vội vào trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Cách cửa phòng vừa mới mở ra, Phúc đã thấy lạnh toát khắp thân thể….

Có cái gì như là hơi hướng của…Tử thi đang bao trùm khắp cả căn phòng bệnh…

Trong phòng có khoảng ba, bốn người cả bác sĩ và y tá đều đang đứng ngồi vật vờ xung quanh bệnh nhân, họ đều đeo khẩu trang kín nửa mặt và dễ dàng nhận thấy đôi mắt thâm quầng của họ…Cả đêm qua họ đều chỉ ngủ chập chờn, bác sĩ Phúc bước vào mà họ cũng không buồn ngẩng mặt lên xem là ai tới, có lẽ họ đều đã mệt mỏi lắm rồi…

Nhưng bác sĩ Phúc cảm giác được sự mệt nhọc đang bao phủ lấy họ, đang hiện hữu rõ ràng trên khuôn mặt u ám của họ không phải chỉ đơn giản là do một đêm mất ngủ, bởi lẽ các bác sĩ thường mất ngủ như cơm bữa vì thường xuyên phải trực đêm nên họ đã sinh ra một loại kĩ năng, một loại phản xạ đối trị, họ có sức chịu đựng gian khổ bền bỉ hơn nhiều so với người thường…

(Bản quyền thuộc về tác giả: @Tĩnh Thủy, vui lòng không sao chép)

Sự ủ dột, uể oải trên gương mặt những người đang ở trong căn phòng này bắt nguồn từ một lý do khác…Họ đang bị cái sự u ám của chướng khí trong căn phòng này bao phủ lên làm cho ảnh hưởng…

Phúc bước tới sát giường bệnh thì mới có hai bác sĩ ngẩng lên nhìn, gật đầu chào nhau qua loa và cũng chẳng buồn bận tâm tới vị bác sĩ lạ, giáo sư Hà ra hiệu nên họ đều đứng dậy, ngồi lùi ra phía đuôi giường, nhường ghế thăm bệnh cho Phúc ngồi, giáo sư nói:

- Anh Phúc ạ, cậu bé này đi chơi ở sông Kim Giang bị rắn độc cắn, hiện tại độc đã lan phủ làm cho cậu ta bị suy nội tạng rồi, suy thận và suy hô hấp, tổn thương mô địa phương, phù nề và loạn dưỡng, hội chứng đông máu nội rải rác, giảm tiểu cầu, tiêu cơ vân, suy tim và có khả năng sắp liệt hô hấp, hệ thần kinh cũng bị tổn thương, nay cậu ta đang phải giành giật với tử thần đây, dù có sống cũng không biết có sống được bình thường không nữa, không biết là loài rắn gì mà gây độc đến thế này…

Phúc không nói gì, anh kéo giở chỗ vết rắn cắn ở bắp vế của Long lên quan sát, nói:

- Da chỗ vết cắn căng và đổi màu, có phỏng nước - huyết thanh, xuất huyết, phù nề trong mô dưới da, hoại tử rộng nơi bề mặt…

Giáo sư Hà gật đầu đồng tình, có vài bác sĩ nghe bác sĩ Phúc nói thì cũng lấy làm lạ bởi lẽ anh ta còn chưa xem số liệu gì, mới chỉ nhìn qua có vài giây mà đã nói được tình trạng của bệnh nhân, các bác sĩ liền cùng đứng quanh anh ta lắng nghe.

Giáo sư Hà nói:

- Cậu nói đúng rồi đó, loại độc này không biết là độc gì mà nguy hại đến thế, với lại thường thì người bị rắn độc cắn cũng nhiều, chỉ hại thực sự dẫn tới nguy kịch nếu để lâu quá cỡ cả tiếng, còn ca bệnh này thì ngay khi bị đã được người nhà đưa tới bệnh viện ngay rồi, chỉ trong chục phút ngắn ngủi sao độc tố lại ảnh hưởng lớn đến thế chứ? Tôi có hỏi qua vài đồng nghiệp nữa nhưng họ cũng không biết đây là độc của loài rắn gì cả.

Phúc hỏi:

- Con rắn cắn người xong thì đã bỏ đi rồi à?

Giáo sư Hà đáp:

- Nghe nói đâu bị người ta đánh chết, nhưng mà khi quay lại bờ sông để tìm xác xem là rắn gì thì không thấy xác đâu nữa, có lẽ ai đó không biết nên mang về lọc da rút độc để chế biến món ăn rồi chăng? Như thế mà làm không cẩn thận thì cũng nguy hại lắm…

Phúc trầm ngâm không đáp, đoạn nhìn kĩ lại quanh nơi rách, có vết rách bị khoét sâu miệng xung quanh hai vết răng nanh thành hình tròn to, đỏ au, nhưng không chảy máu, chỉ để lộ thịt. Phúc hỏi:

- Ai làm thuật sơ cứu đây thầy?

Giáo sư Hà nhăn nhó đáp:

- Nhắc lại càng thêm bực mình, có thằng khùng nào đó đi qua đường trổ tài bác sĩ nên cầm dao khoét ra đó làm cho chỗ bị thương bị nhiễm trùng hoại tử nặng quá, người nhà lại tưởng nó biết nên sơ cứu bỏ bớt độc rắn nên cũng không can lại, tới khi đưa đến thì bị hoại tử ra thế đó.

Phúc nhướn mày quan sát…

…Hình như không phải thế, vết rách đó chẳng phải là vết rạch chơi cho vui…

Đoạn chợt trong căn phòng bệnh vang lên một tiếng nói âm u không rõ, người trong căn phòng ngoại trừ bác sĩ Phúc thì không ai nghe được….

- Đây không phải là độc rắn thông thường mà là độc Tà Linh, người này bị nhiễm độc tà rồi, tiên sinh tự xem đi.

Phúc nghe được tiếng nói như thế thì nhìn lên, đoạn thấy có một làn khói đen tụ lại dần dần ngay trước ngực người bệnh, dần dần thành hình một con quạ đen có đôi mắt lóng lánh nước.

Phúc không đáp lại lời, lẳng lặng nhìn xuống người bệnh…

Đôi mắt anh khẽ nhắm hờ lại, rồi mở ra từ từ, bấy giờ thấy nơi tròng mắt như có long lanh sóng nước, y như mắt của con quạ kia, vị bác sĩ trẻ nhìn đăm đăm vào nơi vết cắn, chợt nhiên anh nhìn thấy được từ nơi đó tỏa ra vô vàn những tia máu đen chạy lên khắp thân thể người bệnh, phủ toàn thân thể, theo máu mà đi, đây không phải là vết độc rắn, mà là vết của một dòng Tà Linh…

Người này đã bị nhiễm bệnh đàng âm rồi, độc rắn chỉ là thứ phụ kèm theo thôi…

Ồ…Hóa ra là thế này…

Phúc chợt hiểu ra được…Vết khoét rách xung quanh vệt rắn cắn kia, tuy về mặt vật lý đã làm cho nơi bị cắn hoại tử nhưng không gây hại đến tính mạng, ngược lại nó đã cắt đứt hết các mạch Tà Linh kia ngăn không cho chúng thâm nhập vào thức của người bệnh, nhờ như thế mà giữ được cho người bệnh còn sống và khỏi bị hóa điên, để làm được thuật yểm dòng Tà Linh như thế thì người thực hiện vết rạch này phải là người Huyền Nhân, và con dao dùng để thực hiện vết rạch phải là món pháp bảo huyền khí chẳng sai…

Bấy giờ quạ lại cất tiếng nói:

- Đây là người bị vong nhập, tiên sinh tính cứu hay là không? Nếu cứu thì sợ lộ ra việc tiên sinh là người thầy pháp, như thế không thuận lợi cho công việc của tiên sinh, xin cân nhắc cho kĩ.

Phúc không đáp lại lời, khoát tay một cái, quạ liền tan đi, bấy giờ Phúc quay sang nhìn thì thấy giáo sư Hà và vài bác sĩ đang cùng chờ đợi ý của mình, giáo sư hỏi:

- Cậu thấy thế nào? Theo kiến thức của tôi thì ca này khó lắm, vì bị suy kiệt do độc rồi.

Phúc hỏi:

- Dạ thưa thầy, thế người trổ tài bác sĩ cầm dao rạch lên người bệnh nhân ấy giờ ở đâu? Người nhà có giữ lại không?

Giáo sư đáp:

- Không, lúc đó cứu người như cứu hỏa, ai mà để ý đâu.

Phúc nói:

- Vậy chắc người đưa bệnh nhân vào đây nhớ mặt, thầy dẫn em gặp người nhà để cùng quay lại chỗ bị cắn tìm kiếm.

Giáo sư lấy làm ngạc nhiên, hỏi:

- Thì nó cũng làm tình hình người bệnh xấu đi nhưng đó là vấn đề của gia đình và công an, chúng ta chỉ việc cứu người thôi sao phải quan tâm tới nó làm gì?

Phúc không nói ra mà nói tránh đi:

- Cần tìm người đó vì họ có mặt ở thời điểm bệnh nhân bị cắn, như thế có thể họ biết được là loại rắn gì, dù sao chúng ta cũng chẳng thể bỏ qua cơ may dù là nhỏ nhất mà phải không?

Giáo sư nghe thế thì mừng rỡ hỏi:

- Cậu nói thế tức là bệnh nhân này có thể cứu phải không? Hướng của cậu là gì nói ra tôi nghe thử?

Phúc đáp:

- Em cũng không chắc, cứ tạm theo dõi thêm ít thời gian xem sao đã, giờ chúng ta cũng chưa làm được gì thêm đâu, thầy đưa em ra gặp người nhà bệnh nhân để nhanh xác định con rắn kia đi thì hơn.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi espgtrong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.