Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 2111 chữ

Ông Quân nghe thế thì cũng sợ, nhưng bản tính ông không phải là người sợ hãi những điều như thế, ông chào ông chủ nhà nghỉ rồi lên phòng riêng, đoạn gọi hết ba người nhân viên lại nói:

- Các anh đều biết anh Hùng cả đúng không?

Cả ba người cùng gật đầu, họ còn lạ gì người thám tử làm việc ngầm trong bóng tối của ông Quân nữa, người được ông Quân hết mực tin tưởng giao cho nhiều công việc quan trọng, đó là những việc gì thì chẳng ai biết cả, chỉ biết mỗi khi hắn đến công ty, dù là ở Hà Nam hay ở Hà Nội, thì moi nhân viên khác trong các phòng ban đều hết sức kiêng dè, và ông Quân bao giờ cũng bàn việc riêng với hắn chứ chẳng để cho người thứ ba cùng biết, nghe đâu hắn vừa là giang hồ, vừa là công an, dưới quyền hắn còn có cả mớ tay chân đàn em đồ đệ ở khắp nơi trong Hà Nội nữa.

Ông Quân nói:

- Tôi sai anh Hùng đi về Tây An làm chút công việc cho tôi, theo dõi giúp tôi một người ở Vu Sơn, nhưng nay anh ta đi lên núi đó đã mất tích rồi, không liên lạc được gì cả hai ngày nay rồi, tất cả đồ dùng của anh ta vẫn còn để lại ở nhà nghỉ này, điện thoại cá nhân của anh ta cũng không liên lạc được. Đêm qua tôi nhận được tin báo nên đi thẳng tới đây ngay, tôi mang theo các anh vì anh Hậu và anh Thái đều là võ sư, còn anh Phi đi theo để cùng bàn bạc với tôi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, giờ tôi phải tìm cho được cậu Hùng thì mới yên tâm về Hà Nội.

Cả ba người cùng gật đầu đồng tình, Phi nói:

- Đúng rồi, đây ngoài công việc còn là tình nghĩa nữa, với lại mạng người chẳng phải việc nói chơi, nếu giám đốc đã định như thế thì ta nhanh lên núi đó xem thế nào thôi, thế giám đốc định báo công an cho họ tìm chưa?

Ông Quân nói:

- Ta nhiều người, cứ đi lên đó xem tình hình sao đã, báo công an tôi sợ không có kết quả gì.

Nói đoạn giao nhiệm vụ cụ thể cho cả đội rồi cho họ nghỉ ngơi, tìm hiểu thông tin, làm công tác chuẩn bị, riêng ông Quân từ lúc đó cho tới hôm sau ông nói chuyện cả ngày với người chủ nhà nghỉ, hỏi han thông tin triệt để, và căn cứ vào bức thư Hùng để lại, với đầu óc nhanh nhạy của một vị giám đốc, ông liền nhanh chóng nắm được tình hình sơ bộ về núi Vu, và hình dung được đại khái về phúc cũng như người thầy của anh ta trên núi đó. Tới sáng sớm ngày hôm sau thì cả đội cùng nhau khởi hành đi lên núi Vu ngay, nhà nghỉ ở chân núi nên chẳng mấy chốc mà họ cùng lên cả núi, quả nhiên trên núi ấy hoang vu đìu hiu vắng lặng chẳng có một bóng người, cũng chẳng thấy những người chăn dắt súc vật hay những người đốn đẵn cây cối trên rừng như thường thấy ở các ngọn núi khác.

Ngọn núi này có vẻ vẫn còn sơ khai, chưa bị bàn tay con người khai phá cải tạo nhiều, có một số vị trí còn nguyên cả cây cối nguyên sinh rậm rạp, ông Quân đã cho tìm hiểu kĩ lưỡng, ngọn núi này là danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử nên được giữ nguyên, rừng không bị biến thành nơi làm công nghiệp, tuy là danh thắng nhưng núi có chủ nên chính quyền địa phương cũng không tôn tạo cho thành nơi đón khách thập phương. Người sống trên núi này truyền đời nghe đâu người cuối cùng đã chết vào ba năm trước, nếu đúng ra mà nói, thì Phúc cũng chính là chủ của ngọn núi này, mỗi lần anh ta về núi này là để thắp hương thì ở lại đây chứ chẳng đi đâu cả.

Những câu chuyện về những tiếng khóc lúc nửa đêm từ trên núi vang vọng xuống, thi thoảng có những đứa anh chị, xã hội đen, đầu trâu mặt ngựa hoặc bọn nghiện ngập hút chích, trộm cắp vặt mò lên núi này tá túc qua đêm, có nhiều đưa chết trên núi vì đủ lọa nguyên nhân, rắn cắn, đá lở, xảy chân rơi vực, những đứa sống về thì một thời gian sau bị điên loạn…

Những câu chuyện như thế càng làm cho ngọn núi này có phần thêm kì bí linh thiêng, lâu dần thành nếp, người ta rất kị đi lên núi này, ngoại trừ những ngày lễ lên để thắp hương cho vị thần núi, ngoài ra thì chẳng lên bao giờ, về đêm thì lại càng không lên.

Đoàn người đi lên đỉnh núi một cách khá dễ dàng không gặp trở ngại gì cả, lên tới nơi rồi một người vệ sĩ tên là Thái hỏi ông Quân:

- Giờ làm sao được đây giám đốc? Ta làm sao mà tìm ra được anh Hùng ở chỗ nào? Nếu như anh ta có chết thật, thì cũng chẳng cách gì mà tìm thấy, cả ngọn núi thế này chắc nguyên một đại đội cứu hộ trăm người tìm trong mấy ngày may ra mới thấy được, theo em ta cứ báo công an để xem họ có đối sách gì không đã rồi nếu không có tác dụng gì khi ấy ta sẽ liệu sau.

Ông Quân không đáp lời, ông thở dài hắt ra, trên đỉnh núi, ông khẽ phóng tầm mắt xuống dưới quan sát tứ bề.

Rồi ông nhìn thấy cái đền thờ thờ ba vị thần của Vu Sơn, sau đó ông dẫn mọi người đi, họ lại nhanh chóng tìm được ra khu mộ của các vị Tổ.

Ngoài bức thư viết tay để riêng cho ông Quân, trong cặp tài liệu mà Hùng để ở nhà nghỉ cũng có những sơ đồ chép tay và các ghi chú cẩn thận, lại cộng thêm người chủ nhà nghỉ nhiệt tình nên ông Quân cũng nhanh chóng hình dung ra địa thế, vậy là sau dẫy mộ này đi về hướng Tây thêm một khoảng nữa sẽ tới một cái hang, đó là nơi Phúc không cho Hùng vào xem.

Thế là ông Quân dẫn cả đoàn người đi qua đó.

Vừa đi ông Quân vừa ngẫm nghĩ…

Phúc sống ở nơi thế này sao? Anh ta sở hữu cả một ngọn núi, mà ngọn núi này lại là núi của các vị đạo sĩ, tướng pháp từ thời xa xưa, vậy chưa biết anh ta có phải thầy Pháp hay không nhưng việc anh ta có năng lực Tâm Linh hoặc biết được thuật Tâm Linh gì đó là điều có khả năng cao, nếu như thế thật thì điều anh ta nói về trường hợp bệnh của thằng Long cũng là điều hoàn toàn có cơ sở xảy ra chứ không phải chỉ là lời phán mù mờ của bọn làm tiền, vì nếu có mục đích kiếm tiền ngay từ đầu, anh ta đã không rời đi, và anh ta đã phải kể về xuất thân của mình rồi, núi Vu Sơn khá là có tiếng đối với dân địa phương của cả tỉnh Tây An, còn trong giới Pháp Sư, Thầy Bùa, người ta gọi chung là Huyền Nhân, thì khắp cả nước ai ai cũng biết danh ngọn núi này cả, chứ chẳng phải là mấy cái lò dạy phép vớ vẩn tào lao…

Tối nay về phải gọi điện báo ngay chuyện này với giáo sư Hà và Lệ ở nhà để họ liệu đường đi tìm thầy, có khả năng cao việc bà Huệ đau ốm và hiện tượng lạ của thằng Long hôm nọ có liên quan tới việc Tà nhập này…

Giáo sư Hà là người đáng tin, ông ta đã nói thật về Phúc theo những gì ông ta biết, đó là một bác sĩ thật thà và có trách nhiệm.

Vậy còn Phúc? Anh ta là người thế nào? Anh ta là người thiện hay người ác? Anh ta có còn ở trên núi không? Việc mất tích của Hùng có liên quan gì tới anh ta hay không?

Phúc cũng đã cảnh báo ông Quân về việc của Long, vậy có nghĩa anh ta cũng là người thiện, ông Quân chợt nhen nhóm trong lòng một tia hy vọng gì đó, ông hy vọng điều gì nhỉ?

Ông hy vọng rằng Hùng được anh ta dẫn đi đâu đó và chưa tiện trở về ngay, có thể là Hùng thay đổi kế hoạch và theo vội anh ta đi Tây An kẻo mất dấu, có thể đêm đó Hùng lên núi thì gặp ngay lúc anh ta đang xuống núi để đi ra tàu về Tây An nên vội vàng đi theo luôn? Có thể điện thoại Hùng hết pin nên không liên lạc được?

Có thể…Có thể…

Ôi không, ông không muốn thế, thằng bé hư đốn được ông cứu vớt ra khỏi cái xã hội thối tha này, cưu mang nó, coi nó như con, việc gì cũng bàn với nó, ông sẽ đối mặt với vợ con nó như thế nào khi báo tin dữ đây?

Con lạy trời, đừng có như thế…

Chân ông Quân vô thức bước mau hơn về phía cái hang, ba người kia cũng cảm nhận được tâm thế khẩn trương của sếp, nên chẳng ai nói với ai câu gì cả, họ cùng lặng lẽ và vội vàng, bước đi theo sau ông về hướng Tây.

Đang bước đi rất gấp, đột nhiên cậu Phi trợ lý nói:

- Giám đốc ơi, hình như có người đang đi lại..

Ông Quân vội nhìn, cả đoàn người cũng dừng lại, quả nhiên có hai người đang từ xa đi tới, cả hai đều mặc áo vest màu đen, đi giày đen bóng loáng, đeo kính đen, trông giống dân anh chị xã hội.

Ông Quân ra hiệu cho mọi người đi chậm lại, chẳng mấy chốc thì họ gặp được nhau ngay, ông Quân vội cười bắt chuyện trước:

- Chào các anh, trên núi đẹp nhỉ?

Một trong hai người bỏ kính đen ra, tươi cười chào lại ông Quân, trông thấy người đó, ông Quân thất kinh, người đó có một vết sẹo rất dài trên mặt.

Đoạn người đó cười nói:

- Vâng, đẹp nhưng rộng quá, chúng tôi đi lại mỏi hết cả chân đây.

Ông Quân nói:

- Thế các anh cũng lên tham quan đấy à? Đi được những đâu rồi? Có gì hay ho không nói qua chúng tôi với, chúng tôi nghe nói có núi đẹp cũng lên thử cho biêt nhưng núi rộng quá, không có người hướng dẫn nên chả biết đàng nào mà lần.

Người áo đen cười nói:

- Ồ, khách hành hương thì theo tôi cứ nên lên nhà thờ các thần và tới dãy mộ các tổ của núi mà thắp nén hương cái đã rồi đi đâu thì đi, trên núi này nhiều chỗ đẹp lắm ông ạ.

Ông Quân tươi cười nói:

- Cảm ơn anh nhiều nhé, anh đi đường đó lại, thế có thấy cái hang nào không?

- Hang à?

Chợt người áo đen nheo mắt nhìn ông Quân, ông Quân vội nói:

- À vâng tôi nghe người dân bản địa nói ở trên núi này có cái hang nguyên sinh từ thời Hồng Bàng, tôi định đi xem thử cho biết ấy mà, nghe đâu bên hướng đó, anh mới bên đó qua chắc là vào rồi chứ?

Người áo đen đột ngột nở một nụ cười, nói:

- Ồ, tôi vào rồi.

Ông Quân nói:

- Thế đẹp chứ?

Người đó đáp:

- Đẹp lắm, nếu các ông thích thì để tôi dẫn các ông vào xem thử.

Ông Quân vui mừng ra mặt, cười nói:

- Được thế thì còn gì bằng, tôi tên là Quân, rất vui được biết hai anh, hai anh tên gì để tôi gọi cho tiện?

Người áo đen trỏ tay vào người bên cạnh, nói:

- Anh ta tên là Thản, là lính của tôi.

Đoạn lại nở một nụ cười, chìa tay ra bắt lấy tay ông Quân, nói:

- Còn tôi tên là Đỉnh.

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.