Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Giang

Tiểu thuyết gốc · 1988 chữ

Bấy giờ từ nơi núm vú Lệ, Tiên Sinh di ngón tay dọc theo một đường màu đỏ nổi lên chạy xuống thân dưới, ngón tay di tới đâu, đường màu đỏ liền biến thành màu đen. Lệ cảm nhận được ngón tay Tiên Sinh toát ra sức nóng khủng khiếp, khi nó đi tới đâu, ở đó da gà liền nổi hết lên. Lệ nghiến chặt răng, cố gắng nằm im không cử động, hai mắt nhắm nghiền.

Ngón tay Tiên Sinh đưa dọc từ ngực trái của Lệ tới ổ bụng, đưa qua rốn, rồi xuống dưới cách rốn chừng ba phân, ở đó liền nổi lên một hình đen có hình của giọt nước, Tiên Sinh ấn mạnh vào đó rồi niệm chú lầm rầm.

Bấy giờ giọt khí đen đổi màu dần dần thành màu đỏ, Cô Linh lại nói với hai đệ tử:

- Nơi Tiên Sinh đặt tay là huyệt Hạ Đan Điền*, ở đó là nơi giọt khí đỏ của huyết mẹ đậu vào.

(*Hạ Đan Điền: còn gọi là Đan Điền Tinh, huyệt vị nằm trùng vào vị trí của huyệt Khí Hải, tức là dưới Thần Khuyết ( rốn) ba phân.)

Đoạn Tiên Sinh nói:

- Giọt khí ở đây cũng đã tan vỡ như nơi có giọt khí trắng, nhưng cũng đã được bảo vệ bởi một Chú Thuật kì bí.

Cô Linh nói:

- Đúng vậy, phép của em không xuyên qua được lớp Chú Thuật đó nên mới buộc phải nhờ Tiên Sinh vào xem giúp.

Đoạn Tiên Sinh ấn mạnh tay hơn, hai con mắt căng ra, nhìn chằm chằm vào huyệt Khí Hải của Lệ…

Cô Lệ ngày nào cũng ngồi trên bùa chú, do gần vị trí hơn nên bùa chú đã phát vào huyệt này mạnh hơn nơi trên ấn đường, cô ta lại là nữ nên có cảm ứng mạnh hơn, thần chú dưới này cực mạnh, kẻ nào đó phải có Căn Cơ U Ẩn và có công năng rất cao mới tạo ra được thần chú này, nếu không có thần chú này, Tà Linh đã chiếm được giọt khí đỏ, và cô Lệ chẳng thể sống được tới giờ.

Đoạn Chân Như kêu lên thất thanh:

- Tiên Sinh!

Mọi người cùng sợ hãi nhìn Diệu Thiện, Lệ cũng giật mình mở choàng mắt ra nhìn anh thì thấy một cảnh tượng kinh hãi vô cùng…

Đôi mắt của Tiên Sinh đang rỉ máu ra, máu chẳng mấy chốc chảy dọc theo bên má, trượt xuống cằm Tiên Sinh mà rớt xuống.

Nhưng Diệu Thiện không bận tâm tới điều đó, Tiên Sinh vẫn hết sức chăm chú nhìn vào vị trí của giọt khí đỏ nơi bụng dưới của Lệ mà niệm, tay lại kết ấn lên cơ thể của Lệ.

Mọi người đều lặng im chẳng ai dám mở miệng nói một câu, chưa ai từng thấy việc trị Tà Linh diệu đến như thế, chỉ duy có Cô Linh hiểu rõ nguy cơ mà Tiên Sinh phải đối mặt khi vượt qua thần chú, cô khẽ nhắm chặt mắt thở dài…

Bấy giờ Tiên Sinh nhấc tay ra, nói với Cô Linh:

- Hai giọt khí đã giữ được rồi, nhưng muốn bắt được con Tà Linh đó thì phải tìm dựa trên vị trí của Ngũ Khí trong thân, con Tà Linh này hẳn là phong hệ nên nắm được chắc lối lại Kinh Mạch Huyết Môn trong người nữ thí chủ, loài Phong hệ giỏi về thuật Tà, nhưng không có Lực m, nếu chỉ cần tìm bắt được nó ra thì nó phải chịu ngay, không chống lại được..

Cô Linh nói:

- Chính vậy, nhưng em trông Tiên Sinh yếu lắm, sức khỏe của anh liệu có đảm bảo được không?

Diệu Thiện nói:

- Tất nhiên phải nhờ có Cô giúp, mình tôi không có đủ sức khỏe.

Cô Linh gật đầu, đoạn kết ấn giăng xung quanh để làm Thanh Tẩy không khí, nhằm làm tăng công năng của thần chú và làm giảm đi thuộc tính của Tà Linh, Cô nói:

- Thưa Tiên Sinh, loài có công năng phong thuật cao như thế, trong khi chỉ là phách thể, chắc chắn là loài Anh Linh tu luyện đã ngàn năm, mang khí rất nặng, nếu Tiên Sinh không đẩy được nó ra thì không phải cố kẻo làm ảnh hưởng đến sức khỏe, còn nếu có thể đẩy được nó ra thì không phải lo gì cả, nó ra ngoài này sẽ bị kết ấn giam ngay, em sẽ giết chết nó ngay.

Diệu Thiện gật đầu nói:

- Vậy trăm sự nhờ Cô.

Đoạn quay sang nói với Chân Như và Cô Dung:

- Hai em giữ bệnh nhân cho khéo, các em sắp được chứng kiến phép bắt ma của Huyền Nhân U Ẩn ở chùa Thanh Trúc, sau đây các em quan sát cũng như nghe giảng cho thật kĩ, sau này đó chính là việc mà các em kế thừa và làm cho đời. Riêng em Chân Như hãy tụng kinh Kim Cang để hộ trì cho anh.

Cả hai cô đều cúi đầu lĩnh mệnh. Rồi cuối cùng, Tiên Sinh ghé mặt lại gần Lệ vẫn đang nằm im bất động, đôi mắt mở to tròn vừa sợ hãi, vừa ngại ngùng, đoạn nói:

- Cô Lệ hãy nằm yên, dù thế nào cũng đừng có cử động kẻo Tà Ma theo kinh mạch mà trốn đi thì không bắt được nhé. Tôi là người xuất gia, xin cô chớ ngại ngần gì.

Lệ không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu.

Đoạn Chân Như bắt đầu tụng kinh chú, Diệu Thiện đưa tay lên miệng niệm chú lầm rầm, một lần nữa lại nhắm mắt lại, khi mắt mở ra thì thấy trong tròng mắt có sắc vàng trắng, như phát ra định lực rất mạnh, vệt máu trên má Tiên Sinh còn chưa tan đi, nay lại trào thêm ra dòng máu mới, Tiên Sinh không gạt đi, đoạn ngồi sát lại gần với Lệ, thế rồi đưa tay lên đỉnh đầu của Lệ, giữ ở đó rât lâu.

Cô Linh ngồi lại gần, một tay vẫy cờ lệnh, tay kia đưa thanh kiếm lại án ngay trước mặt của Lệ. Đoạn nói với hai học trò:

- Các em nghe đây, nơi Tiên Sinh đang giữ, là nơi đậu của Khí Toàn Thân, nó nằm vào huyệt Bách Hội.

(Khí toàn thân: khí trên đỉnh đầu, khí này có công năng điều khiển giúp đầu quay trái phái, cúi xuống ngẩng lên, điều khiển sự đóng mở của mắt và sự đóng mở của miệng, sự ra vào của lưỡi, sự nghe của tai.Huyệt Bách Hội: nằm ở chỗ lõm trên đỉnh đầu, là nơi đậu của khí toàn thân.)

Đoạn Diệu Thiện nhấc tay ra khỏi, nói:

- Nó không ở đây, khí ở đây đã tan hoang, nó ăn xuống dưới rồi, tôi đã yểm nơi này lại.

Đoạn lần lần di ngón trỏ dọc theo đường Kinh Mạch Chính* vòng qua đỉnh đầu của Lệ, đi dọc xuống trán, đi qua sống mũi, lần xuống dưới miệng, rồi xuống dưới cằm, dưới cổ, cuối cùng dừng ngón tay lại vùng lõm nơi yết hầu, rồi ấn ngón tay vào đó.

(*Kinh Mạch Chính: con người có bảy mươi hai ngàn kinh mạch dẫn khí, trong đó ba bó kinh mạch lớn, có hai bó nằm hai bên, ở giữa là đường Kinh Mạch Chính chạy dọc theo xương sống, các điểm khí quan trọng của ngũ khí đều nằm trên đường này.

Cô Linh di dọc lưỡi kiếm theo tay của Tiên Sinh, dừng lại ở hầu, đoạn phất cờ, nói với đệ tử:

- Nơi tay Tiên Sinh dừng là nơi đậu của Khí Chuyển Thượng*, dừng tại yết hầu.

(*Khí Chuyển Thượng: khí này giúp điều khiển hơi thở, giữ sự làm việc của gan tim phổi phèo, giúp điều khiển các khớp xương, vị trí của nó nằm ở chỗ lõm nơi yết hầu.)

Tiên Sinh niệm chú hồi lâu, rồi nói:

- Khí ở đây cũng đã tan hoang, tôi vừa mới Yểm lại, Yêu Ma đã thoát xuống sâu hơn nữa, hãy tiếp tục nào.

Đoạn định di tay đi nhưng chợt nhiên mọi người đều nhìn thấy tay Tiên Sinh run rẩy, nhìn lại thì mắt Tiên Sinh trào máu ra không kìm được, đau đớn tới vô cùng nhưng mặt Tiên Sinh không hề biến sắc, đôi mắt vẫn chú tâm nhìn vào nơi huyệt vị.

Đôi tay Tiên Sinh run lên mãi chẳng ngừng, Tiên Sinh liền dùng tay kia nắm chắc lấy cổ tay cho nó khỏi rung, đoạn lại lê ngón tay đi thì chợt nhiên ngay lúc ấy có cơn gió lạnh từ đâu thổi thốc vào phòng, tuy phòng đang đóng cừa nhưng mọi người đều cảm nhận được hơi lạnh thấy tới xương.

Rồi chợt có làn khói trắng tụ lại ngay cạnh Tiên Sinh, cất lên giọng lạnh lùng và uy lực như sấm, nhưng cũng thánh thót như tiếng chim ca, mang vô vàn sắc thái:

- Dừng lại ngay, Tiên Sinh muốn mù đôi mắt hay sao?

Đoạn làn khói tụ lại thành hình người con gái đẹp đến vô cùng, tóc dài đen nhánh, mặt trắng môi hồng, mặc xiêm y trắng. Hai người đệ tử không thấy được, nhưng riêng Cô Linh nhìn thấy thì đứng hình, ngây cả người ra không nói nên lời:

…Sao mà đẹp quá thế này, trông y như các vị Mẫu…Người này là Thánh Cô Kinh Tâm luôn đi theo Tiên Sinh Diệu Thiện trong lời đồn đại đó sao?

Bấy giờ Kinh Tâm hiện rõ ra ngay bên cạnh, nhìn Tiên Sinh với ánh mắt sắc lạnh, nghiêm nghị khác thường.

Bấy giờ Tiên Sinh nói, giọng nghe hãy còn run:

- Đã dặn phu nhân ở bên ngoài chờ tôi ra kia mà?

Kinh Tâm nói:

- Tôi đang ở bên ngoài chợt thấy hai mắt đau nhức dữ dội nên phải vào trong ngay, quả nhiên tôi đoán không sai, Tiên Sinh không thèm nghe theo lời răn dạy, vẫn tự ý dùng thuật. Tiên Sinh có dừng ngay lại không? Nếu giờ Tiên Sinh chết thì tôi sống ra sao?

Diệu Thiện nhìn Kinh Tâm, ánh mắt rất nghiêm, đoạn không đáp lại lời, lại tiếp tục công việc.

Kinh Tâm biết rõ Diệu Thiện Tiên Sinh khi thường ngày vốn sức khỏe kém, là người hiền lành nhút nhát, sợ việc tranh cãi nên thường hay nhường nhịn chịu thiệt, không đôi co với thế gian, mới nhìn qua thì có vẻ hèn yếu, nhưng thực ra người ấy có một định lực lớn lao vô cùng. Tiên Sinh chẳng mấy khi đưa ra chủ kiến trong tranh cãi nhưng một khi Tiên Sinh đã nói, thì mọi người đều phải làm theo, bởi lẽ khi Tiên Sinh đã biết được điều gì là tốt, là đúng đắn, Tiên Sinh sẽ thi hành nó và chẳng có một thế lực hay sức mạnh nào trên đời này có thể thay đổi được định lực của người. Đó chính là thứ định lực đã giúp Tiên Sinh từ bỏ hết mọi thứ an lạc trên đời này, đánh đổi hạnh phúc, sức khỏe, danh vọng, chấp nhận sự đơn độc để mang phu nhân theo bên cạnh… Khi Tiên Sinh không còn nói nữa, thì ý người đã quyết rồi…

Kinh Tâm nhìn Diệu Thiện Tiên Sinh ngồi run rẩy, đôi tay đưa đi chẳng vững, đôi mắt Tiên Sinh ướt nhòe những máu, thân thể cứ run lên chẳng ngừng, chợt nhiên có dòng lệ đổ dài trên mặt Kinh Tâm, rồi nàng cùng ngồi xuống cạnh Tiên Sinh, đưa bàn tay ngọc lên nắm lấy tay Tiên Sinh để tiếp thêm khí lực vào đó…

Bạn đang đọc Tựa Độc Giang sáng tác bởi espgtrong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.