Độc Giang
Lưỡng Long nói:
- Vu Sơn các ông có quan hệ gì với nhà đó mà tại sao hết người này tới người kia đều can thiệp vào vậy? Hay các ông muốn gây chuyện với thần nhân ở Kim Giang chăng?
Huyền Đỉnh nói:
- Không có quan hệ gì cả, việc của Vu Sơn chắc ngươi nghe rồi, ta chỉ muốn tìm Cửu Tổ, còn lại ai sống ai chết ta mặc kệ.
Lưỡng Long nói:
- Vậy xin mời nói chuyện với tướng lãnh binh Kim Giang.
Đoạn bay vút lên không, xé gió mà gầm gào, mây mờ ùn ùn kéo tới che cả trăng sao, trên lưng Lưỡng Long hiện ra một bóng thần tướng trông oai nghi hùng dũng, tay cầm binh khí, mặc áo giáp trắng, chính là tướng Kim Giang, hiệu là Thanh Từ tướng quân, tướng nói:
- Chào Huyền Đỉnh Tiên Sinh, tôi nghe danh hiệu ông đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp.
Huyền Đỉnh cúi lạy tướng cung kính nói:
- Chắc các vị đã biết đó là Cửu Tổ, xin cho hỏi người nay đang ở đâu?
Thanh Từ đáp:
- Hắn đã bỏ đi rồi, hắn cứu người là việc vô tình, lại có Mẫu chở che cho, nên tuy phạm đến Kim Giang nhưng chúng tôi chẳng truy cứu, nay nếu đến cả ông cũng muốn phạm vào thì chúng tôi chẳng nể ông đâu, xin đi nơi khác mà tìm.
Huyền Đỉnh nói:
- Tôi sẽ đi thôi, nhưng xin cho hỏi tình trạng Cửu Tổ thế nào? Bởi chẳng thấy người về lại Vu Sơn lo việc.
Tướng đáp:
- Huyền Vi Cửu Tổ nay có biết gì đâu mà đòi về Vu Sơn, công việc đều do con Quỷ Lửa Hỏa Thiên Di lo liệu cả.
- Tại sao lại không biết gì?
- Tôi nghe phong phanh đâu bị mất trí, chắc là hậu quả để lại việc rơi từ vực xuống.
Đỉnh nói:
- Cảm ơn đã nói cho biết tin, xin hỏi có cách gì nay tìm được Cửu Tổ không?
Thanh Từ đáp:
- Tôi không biết được, ông đi nơi khác mà tìm, hắn gây cho chúng tôi rắc rối, khiến cho hoàng tử của sông chết mất nửa hồn đang còn lay lắt dưới sông, nếu không phải có Mẫu chở che tôi đã chém cả Tổ cả Quỷ núi ông rồi. Ông đừng có chờ đợi ở đây mất công, mẫu đã có lệnh hắn không được tới bờ sông Kim Giang, các tướng của Kim Giang cũng không liên quan gì tới hắn cả, ông hãy đi đi.
Huyền Đỉnh nghe như thế thì thầm suy nghĩ trong lòng…
Cửu Tổ đã có sự bất hòa với Kim Giang rồi, nên chúng nó mới có thái độ thế này, vậy hẳn là Hỏa Thiên Di chẳng dám để tổ về lại nơi đây, giờ biết tìm Tổ ở đâu cho được?
Đoạn Đỉnh nhìn lại, thấy Ma Quỷ dưới mặt sông trùng trùng đều đang nhìn mình, nhìn lên thì thấy Lưỡng Long và Thanh Từ cũng không rời mắt, con nào con nấy nhìn đều giận, mới nghĩ thầm trong lòng nơi này chẳng thể ở lâu, đoạn lặng lẽ rời đi ngay để tránh tai vạ.
Huyền Đỉnh vừa rời đi khỏi, dưới sông lại cuộn sóng lên, rồi có một cột khói vàng bốc ngay chính giữa mặt sông lên, trên đám khói ấy xuất hiện một con rùa lớn, cạnh con rùa là hai vị thần tướng, một có hình người, cầm gươm chói lòa, vị còn lại có hình trên là con tôm, ở dưới là chân người. Phía trước rùa bay là là một làn khói mỏng, hiện lên rõ hình một con Quỷ nhỏ thó.
Lưỡng Long và Thanh Từ trông thấy đều cùng hạ xuống làn nước, quỳ phục xuống mà nói:
- Bái kiến Thủy Thần, bái kiến hoàng tử.
Thì ra rùa đó chính là rùa Ô Quy, Thủy Thần Kim Giang, hai viên tướng hộ vệ đi bên cạnh người, còn làn khói mỏng bay trước mặt người là Hỏa Sa Đà, một trong bốn phần phách thể của Sa Đà đã trở về sông sau khi sát hại mẹ Lệ.
Thủy Thần Ô Quy hỏi:
- Sao các Tiên Sinh của Vu Sơn lại quá quan tâm việc của sông ta như thế?
Thanh Từ đáp:
- Có lẽ là do tình cờ chứ chẳng hiểu tại sao nữa…
Thủy Thần nói:
- Nếu chúng cứ chống đối mãi như thế cũng chẳng còn cách nào, đành phải giết chúng thôi.
Nói đoạn quay sang vị thủy tướng, nói:
- Kim Liên, ngươi đi theo Huyền Đỉnh.
Vị thủy tướng nhận lệnh, hóa thành làn khói xanh, bay vút theo hướng Huyền Đỉnh vừa đi khỏi.
Đoạn Thủy Thần nói:
- Các tướng quân của Kim Giang nhận lệnh!
Tức thì mặt sông dâng trào sóng dữ, cát bay đá chạy, giông lốc nổi mịt mù, che cả trăng sao, từ dưới sông Kim Giang bay vụt lên cơ man những Vong Ma Ngạ Quỷ, thần binh thần tướng các loại, đứng phủ đầy cả mặt sông, trướng khí bốc lên tỏa xa cả tới trăm dặm, khiến cho thú dưới đất, chim trên cây một phen hoảng loạn, thổ địa thành hoàng đều rút lui hết để tránh né uy lực bốc lên từ sông Kim Giang.
Ngạ Quỷ bay đầy giăng mắc trên khắp mặt sông cũng như che kín cả một tầng trời, con thì mắt to, con thì mắt nhỏ, con thì lưỡi dài, con thì tóc dài, con chẳng có thân, con có tới hai đầu, con cầm kiếm, con vắt vẻo trên lưng con khác, khung cảnh quỷ dị tới khôn tả, đều hướng đầu về phía thần Ô Quy, thần nói:
- Bọn pháp sư ở tăng đoàn và bọn thầy Pháp phụng thánh ở phủ Sơn Trang giết mất con ta rồi.
Thanh Từ hỏi:
- Nay Thủy Thần tính thế nào?
Thủy Thần đáp:
- Đối với bọn tăng đoàn, ta đã cho tìm hiểu, kẻ đó có pháp danh Diệu Thiện, đã từng tới sông này một lần, đó là người có căn cơ sâu bền được chư Phật bảo hộ, bên cạnh có Thánh Cô, tạm thời chưa nên đụng tới. Ta đã sai thủy tướng Ảnh Dục đi nhập mộng báo tin truyền lời của ta đến người thống lĩnh tăng đoàn là Nhất Quang, vị này là người hiểu đạo, nên đã ép Diệu Thiện rời đi khỏi đây ngay để bảo toàn mạng sống cho nó, cũng là để tránh việc không đáng có với Kim Giang. Đó là việc phải lẽ của kẻ biết nghĩ, cũng thể hiện sự hòa hiếu của tăng đoàn, bên tăng đoàn đã rút người đi rồi, nếu vẫn làm căng lên với nó thì tăng đoàn và chùa Thanh Trúc cũng sẽ bảo vệ cho nó, như thế thì sẽ khó khăn, các ngươi không đảm đương được, vậy tạm thời tuy nó lấy mạng Sa Đà, nhưng về tình về lý, về thế về lực, đều chưa đụng tới được. Nay nếu nó không quay lại đây thì có thể bỏ qua, còn nếu nó quay lại đây, khi đó đích thân ta sẽ đi giết.
Các tướng đều y lệnh, Thủy Thần lại nói:
- Còn đối với người của phủ Sơn Trang, chúng nó thật to gan lớn mật, con ranh con giữ phủ Sơn Trang là kẻ hiểu đạo, thông tỏ mọi phép thì hẳn là phải biết về Kim Giang, vậy mà nó vẫn dám chống lại, ấy là nó cố tình, vậy nay ta phải tàn diệt phủ nó cho tắt đi mãi mãi hương khói về sau, để răn cho Huyền Thuật khắp nơi được biết mà đừng có xem nhờn.
Trong đám Ngạ Quỷ có một tướng bước ra, tướng đó thân là con cá sấu to, đầu lại là con hà mã, tay cầm cái đinh ba dài, hiệu là Thiên Lý, nói:
- Bẩm thượng thần, phủ Sơn Trang thuộc về Thượng Ngàn, do Nguyệt Mẫu cai quản, nay nếu đánh phủ đó có lợi không? Nếu việc vỡ ra, các Mẫu trách tội thì làm thế nào?
Thủy Thần Ô Quy nói:
- Nguyệt Mẫu là mẹ thiên hạ, con cái đệ tử hằng hà sa số, phủ đền linh thiêng ở khắp mọi nơi, một con hầu Thánh, một cái phủ nhỏ có là gì? Chắc gì việc đó Mẫu đã biết, dù cho Mẫu có biết, chẳng lẽ vì việc đó mà Mẫu trách tội được Kim Giang? Chúng nó giết con ta trước cơ mà? Dù cho có trách tội Kim Giang, thì Nguyệt Mẫu vốn là người nhân từ nhu mì, Ngọc Mẫu tính tình hung dữ, lại là chị em, có bề gì cũng phải nể mặt mà thôi.
Thanh Từ nói:
- Vậy thì nên báo việc này cho Ngọc Mẫu trước khi xuất binh chứ?
Thủy Thần nói:
- Không cần thiết, bổn vương được lệnh cai quản sông này, tùy ý làm việc không cần báo cho Mẫu, đêm nay tốt trời các tướng Thiên Văn đã xem rồi, nên xuất hành liền để thị uy.
Hỏa Sa Đà nói:
- Tôi cũng nhận được cách cảm của Thủy Sa Đà, đêm này tinh, khí, thần lực của Cô Linh và phủ Sơn Trang đều yếu, có thể đánh được.
Vậy là Thủy Thần nói:
- Thanh Từ nghe lệnh!
Tướng Thanh Từ quỳ xuống lãnh mệnh, thần truyền:
- Lệnh cho nhà người dẫn âm binh thủ hạ tới phủ Sơn Trang, trong đêm nay san bằng cái phủ đó cho ta. Nên nhớ các ngươi là thần binh, nếu xét về lực thì các ngươi chẳng cần dùng tới nửa sức, nhưng xét về địa lợi thì các ngươi rời xa sông lên bờ là cái bất lợi thứ nhất, phủ của nó lại là nơi Địa Linh Thượng Ngàn, ngay trong phủ nó chướng đi đều mạnh, đó là cái bất lợi thứ hai, nên liệu việc mà tiến thoái, có gì thì cấp báo cho ta.
Tướng Thanh Từ lãnh mệnh, đoạn quay xuống truyền cho trùng trùng âm binh Ngạ Quỷ, nói:
- Tướng và binh Kim Giang, theo ta!
Nói rồi cưỡi Lưỡng Long bay vụt lên không, Vong Ma Ngạ Quỷ trùng trùng hằng hà sa số cùng lao vụt đi theo Lưỡng Long, nhằm hướng phủ Sơn Trang mà tiến.
Thủy thần hạ nước xuống dưới lòng sông, mặt sông liền vì thế, lặng yên trở lại…
…
Lại nói phủ Sơn Trang, từ khi đưa chị em Long tới đây ở, Cô Linh xếp cho Lệ ở chung một phòng với Cô Dung, còn Long thì cho ở một phòng riêng, ban ngày thì cho đi lại loanh quanh thoải mái, nhưng chỉ được ở trong phủ không được bước chân ra, ban đêm thì ngủ trên giường nhưng bị xích vào đầu giường bằng một sợi xích màu đen, trên thân xích có Yểm Bùa, đầu giường để bô cho đái ỉa vào đó trong đêm, sáng ra thì đem đổ, phía đuôi giường có để một cái roi màu đỏ, dưới chiếu để một con dao sắc. Cô Linh căn dặn tất cả các đệ tử sau chín giờ tối không được phép vào phòng riêng của Long, nhưng bình thường thì cũng không ai vào phòng đó cả. Hàng ngày làm xong các công việc, Cô Linh lại mang nhiều đồ dùng vật dụng kì lạ vào trong phòng Long, rồi ở trong đó cả tiếng đồng hồ mới ra, mọi người đều không được vào trong, Cô Linh dùng phép để bức lại phần Phách Thủy Linh đang yểm lên người của cậu.
Quả nhiên từ dạo đó thì Long không còn thấy một lần nào bò quằn quại như con rắn nữa, về đêm thì không biết như thế nào, bởi lẽ không ai theo dõi về đêm, sáng ra thì chẳng thấy gì, Long cũng không nhớ gì, cứ thế an ổn được khoảng một tuần cho tới đêm rằm hôm đó.
Đăng bởi | Kanolin |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |