Độc Giang
rời xâm xẩm tối, Lệ bước cùng với Thắng cá và hai người đàn em đi vào một con hẻm nhỏ chỉ rộng cỡ chừng một mét rưỡi, đây là nơi tụ tập của những người vô gia cư trong thành phố về đêm…Là nơi tận cùng của những gì bẩn thỉu, bần hàn nhất trong cái thành phố xa hoa nhưng chật trội này…
Trong hẻm có vài người đang ngồi dựa sát vào bờ tường, già có trẻ có, trai có gái có, có người cúi gằm mặt xuống đất, có người đang bốc ăn thứ gì đó, có người thì ngửa cổ lên trời, tay cầm cái bình gì đó lạ, miệng thì nhả khói, đôi mắt đờ đẫn phê pha, người dật dẹo như sắp ngã đến nơi.
Lệ nói với ông Thắng:
- Chẳng có gì bỏ mồm mà vẫn có tiền chơi đồ hả?
Ông trùm cười nói:
- Cái xã hội này nó là vậy đó.
Cả bốn người lại đi qua một bà cô trung tuổi đang cho một đứa bé con bú, cái cúp xê xộc xệch tụt xuống cả rốn, lòi ra hai bầu vú bủng beo có màu xám bẩn thỉu xen lẫn màu trắng của da thịt.
Lệ nhìn người đó, rồi nói với ông Thắng:
- Cha mẹ bất tài vô dụng thì con cái khổ.
Ông Thắng nói:
- Cô chủ quan tâm làm mẹ gì cái bọn súc vật này, chết hết đi cho rảnh nợ.
Nói đoạn lại bước đi, cách đó vài bước chân có một đôi trai gái nhìn cũng chẳng tới nỗi bần tiện như những người vô gia cư, chúng nó đang quấn lấy nhau, đứa con gái ngồi trọn vào lòng thằng con trai, chúng hôn hít, sờ mó lẫn nhau, khi ông Thắng và Lệ đi qua, chúng ngước lên nhìn, rồi chẳng mấy bận tâm, lại tiếp tục công việc của mình.
Lệ nói:
- Đồ con lợn bẩn thỉu.
Thằng con trai ngước lên nhìn Lệ, cười nói:
- Cô em thích chung vui không?
Ông Thắng đá một cái vào mặt nó, nó ngã gục xuống, con bạn gái lắc lắc vài cái cho có lệ, nó lại ngồi dậy cười hềnh hệch.
Ông Thắng lôi Lệ đi, nói:
- Bọn này nhà cũng đàng hoàng có tiền, ngáo đá phê thuốc rồi rủ nhau ra đây phát dục, bọn nó chơi nhau ngay giữa đường.
Lệ nói:
- Thôi nhanh đi cho xong việc, tôi không bao giờ quay lại nơi đây nữa.
Nói rồi bước đi, Lệ bước tới đâu, người ta đều ngước lên nhìn tới đó, họ bị mùi hương thơm từ loại nước hoa đắt tiền trên người cô làm cho chú ý, nhưng nhìn thấy ông Thắng cá và hai thằng vệ sĩ đi cùng, họ lại nhanh chóng cụp đầu xuống, có vài người biết thì bẽn lẽn nói nhỏ:
- Chào ông trùm.
Những ai chào ông Thắng thì ông rút ra tờ hai mươi ngàn ném xuống đất cho chúng nó.
Con hẻm khá dài với đầy người đông đúc, họ đi tới gần cuối con hẻm thì một trong hai thằng vệ sĩ mới nói:
- Dạ người ông chủ tìm ở kia.
Ông Thắng và Lệ cùng nhìn về nơi cuối con hẻm, nơi đó có một người đang ngồi.
Anh ta ngồi cô lập một mình giữa con hẻm, xung quanh anh ta có vài người khác, người thì đang nằm, kẻ đang ngáp, kẻ lại đang ăn thứ gì đó mới đi xin về được.
Anh ta ngồi lặng thinh, mái tóc dài phủ kín tới mũi, đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể gầy gò, ăn mặc rách rưới, hai chân xếp bằng lại và lưng rất thẳng.
Thắng cá nói:
- Cô lại xem có phải là nó không?
Lệ bước lại gần, hai thằng vệ sĩ đạp một phát thật mạnh vào thằng ăn xin ngồi bên cạnh anh ta, thằng này ngã vật ra, lồm cồm bò dậy rồi đi ra chỗ khác ngồi.
Hành động đó cũng chẳng làm cho anh ta chú ý, đôi mắt anh ta vẫn nhắm nghiền và cơ thể thì bất động.
Lệ nhìn anh rồi quay sang nói với ông Thắng:
- Dạ đúng rồi chú, là anh ta đó.
Nói đoạn rút trong túi sách ra một bọc tiền, toàn tiền hai trăm ngàn mới cứng, đưa cho ông Thắng rồi nói:
- Anh em làm cả ngày vất vả rồi, cháu có ít quà gọi là chè thuốc cho anh em, chú cầm tạm cháu, nếu thiếu chú cứ bảo.
Ông Thắng cười, cầm lấy rồi nói:
- Cô chủ rộng rãi hơn bố rồi đó. Thế cho tôi xin, có việc gì cứ ới một câu, bao nhiêu người cũng có nhé.
Lệ gật đầu rồi ra hiệu cho ông Thắng đi, ông nói:
- Đi thì không được, trong này toàn bọn bất hảo, tôi đứng cách ra kia chờ, có gì cô cứ kêu tôi.
Lệ nói:
- Chú nhìn người này đi, anh ấy là người cứu mạng cháu, có anh ta ở đây thì chẳng ai làm gì được cháu cả.
Ông Thắng ngần ngại nói:
- Trông anh ta gầy gò thế kia mà…
Rồi đoạn quay sang hai đứa đàn em nói:
- Đứng ra đầu hẻm chờ.
Sau đó nhìn lại một lượt nữa cho chắc chắn rằng quanh đó chẳng có mấy thằng nghiện hút giật dẹo, rồi đi thẳng, hai đứa đàn em cũng lại đá đấm túi bụi, xua hết sạch những người ngồi la liệt ở gần chỗ đó đi, bấy giờ trong phạm vi năm mét từ chỗ Lệ, chỉ còn lại mình Lệ và người vô gia cư.
Lệ ngồi xuống hỏi:
- Anh Hồ Sĩ Hạ…
Người đó vẫn nhắm mắt, Lệ lặp lại tới lần thứ hai, anh ta mới hé mở mắt ra nhìn quanh, không thấy ai rồi hỏi:
- Cô gọi tôi à?
Lệ ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ còn ai khác? Anh không biết tên mình hay sao?
Hạ đáp:
- Tôi không biết…
Lệ nheo mắt nhìn anh ta ngẫm nghĩ…Anh ta đang nói thật, đúng là anh ta không nhớ tên mình…
Ồ…Anh ta bị mất trí nhớ chăng? Đó là lý do anh ta không về lại chùa Thanh Trúc tìm Tiên Sinh Diệu Thiện, chứ chẳng phải do anh ta ngại ngùng về thân phận của mình như Tiên Sinh vẫn lo…
Lệ hỏi lại cho chắc:
- Anh tên gì? Anh đến từ đâu, anh có biết không?
Hạ lắc đầu không nói gì cả.
Rồi anh chợt ngẩng mặt lên hỏi một câu khiến Lệ lạnh gai cả người:
- Tôi nhớ ra cô rồi, cô là cô gái ở bờ sông Kim Giang, cô vẫn chưa chết sao?
Lệ đứng hình không biết nói sao, vài giây sau cô mới ấp úng trả lời:
- Tôi chưa…
Bấy giờ từ nơi con dao anh ta giắt trong thắt lưng hiện lên một bóng đỏ tụ lại thành hình một con Quỷ Lửa, Quỷ ấy là Hỏa Thiên Di. Đoạn Quỷ chăm chú nhìn Lệ, rồi nói:
- Cô ta là ai? Sao cô ta biết tên Cửu Tổ? Tôi nhớ Cửu Tổ không có người quen nào thế này…
Rồi từ nơi cánh tay băng trắng bên trái của anh ta bay vụt lên một bóng đen, tụ lại dần thành hình một con chim cắt, đó là Quỷ có tên Kinh Ma Lạc, nói:
- Quan nhân hãy nhìn xem, cô ta từng bị Vong Anh Linh ám, nhưng nay không còn nữa.
Hỏa Thiên Di lặng lẽ chăm chú quan sát Lệ, quả nhiên cô không còn bị Vong ám theo, Vong Anh Linh ở sông Kim Giang đã được trục ra khỏi người cô ta…Là một người Huyền Nhân có căn mạnh hơn Căn Anh Linh đã làm việc đó…
Bấy giờ Hạ mới ngập ngừng nói:
- Tôi đã cố giúp cho cô…
Lệ nắm lấy tay anh, ngắt lời nói:
- Anh đừng nói nữa, tôi đã biết điều đó rồi, tại sao anh không nói ra với tôi? Tôi đã trách nhầm anh và bỏ rơi anh, để anh ra nông nỗi thế này…
Hạ lắc đầu nói:
- Vì tôi cũng không biết việc đó…
Lệ hỏi:
- Thế sao giờ anh lại biết?
Hạ nói:
- Khi tôi ngủ mơ, tôi thường thấy có bóng Vong trắng nói cho tôi biết trước một số việc để tránh đi. Sau khi cô đi khỏi, đêm đó tôi ngủ lại thấy nó đến nói về việc của cô, rồi còn nói tôi không được ở lại bờ sông đó nên tôi đi tới đây.
Bóng Vong trắng? Anh ta có người âm đi theo mách bảo chăng?
Lại nói kể từ ngày Hạ nhảy xuống vực ở núi Vu, khi tỉnh dậy thì cơ thể bị chấn thương nặng và chẳng còn nhớ được gì cả, Hạ cũng không nhìn thấy các tướng lĩnh yêu ma của núi Vu lúc nào cũng ẩn trong cánh tay trái được bọc bẳng vải trắng đi bên cạnh để bảo vệ mình, cũng không nghe được giọng chúng nó nói với mình.
Trong số các tướng đi theo Hạ, có một tướng có tên Vô Diện, tướng này của Vu Sơn, có tài giả làm người khác, rồi đến nhập mộng trong giấc mơ để cách cảm với anh, tướng này là cách để kết nối liên lạc mỗi khi Hỏa Thiên Di và các Quỷ nhận thấy điềm dữ cần cách cảm cho Hạ biết để tránh đi, đó là lý do anh thường hay nhìn thấy cái bóng trắng trong giấc mơ mỗi khi ngủ, đó chính là Quỷ Vô Diện hóa thân thành Hỏa Thiên Di, nhập mộng mà nói riêng, nhưng tâm trí và thần thức của anh bị tổn thương nên chúng không kể lại cho anh về xuất thân của anh, cũng không trò chuyện với anh, chỉ khi có công việc nguy hiểm cần rỉ tai nói nhỏ thì chúng mới cách cảm với anh mà thôi.
Hạ lại nói:
- Bóng Vong trắng đó nói không sai chuyện gì bao giờ, tôi có linh cảm lúc nào nó cũng đi theo tôi, vì thế mà tôi rất nghe lời, nó tránh được cho tôi khỏi nhiều tai nạn.
Lệ bèn đem việc mình bị Vong nhập, những việc Hạ đã vô thức làm để giúp cô và cả việc gặp Diệu Thiện ra kể lại cho Hạ nghe một lượt, anh chỉ lặng yên chăm chú lắng nghe chứ không nói gì cả.
Kể xong đầu đuôi mọi chuyện, Lệ nói:
- Tiên Sinh Diệu Thiện là người bạn đồng tu của anh, anh ấy nhờ tôi chuyển lời với anh hãy về chùa Thanh Trúc để tìm gặp anh ấy, và bảo tôi đưa cuốn sách này cho anh.
Nói rồi Lệ lấy trong túi ra cuốn sách đưa cho Hạ, Hạ đón lấy, trên đầu trang có ghi dòng chữ: “Xuất hồn thuật tinh hoa - thượng tọa Thích Đại Trí”, bìa gáy đã sờn cả, giấy đã ố vàng.
Chim cắt nói với Hỏa Thiên Di:
- Hóa ra cô ta là người quen của Diệu Thiện nên biết được chuyện của Cửu Tổ, giờ nên tính thế nào?
Hỏa Thiên Di nói:
- Cửu Tổ chỉ bị mất đi trí nhớ do bị tai nạn, cơ thể Tổ vẫn tự chủ được, pháp lực tổ vẫn còn nguyên cả, chỉ thời gian sau là tự hồi phục được, nay nếu để Tổ về chùa thì các Thầy sẽ chữa cho Tổ khỏi nhanh hơn, nhưng Diệu Thiện chẳng để cho Tổ đi đâu, khi đó thì việc của Vu Sơn hỏng mất, thôi thì đừng để Tổ đi, cứ để Tổ tự nhớ ra được rồi tùy Tổ tự định liệu.
Chim gật đầu đồng tình.
Bấy giờ Lệ thấy Hạ nhìn cuốn sách chăm chú, lật giở từng trang ra đọc, đôi mắt mơ hồ, cô cũng sốt ruột, hỏi:
- Thế giờ anh đã biết chuyện, anh tính thế nào? Có về chùa hay là không?
Đăng bởi | Kanolin |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 12 |