Câu Chuyện Của Trì Hàn Phong (2)
Toàn bộ hành trình mất khoảng 200 ngày cả đi lẫn về, cộng thêm thời gian lưu lại thủ đô của hai nước vị chi là 230 ngày.
Trong vòng 4 năm qua, Lai Khắc và Trì Hàn Phong hợp tác với nhau hoàn thành rất nhiều chiến dịch nhưng đây là lần đầu tiên họ cãi nhau trong khi thực hiện nhiệm vụ này.
Trì Hàn Phong giọng nói càng lúc càng nặng nề, tâm tình của Ngải Mễ và ông nội Cáp Bá cũng chùng xuống. Chỉ có ai từng sống tại lục địa Băng Tuyết mới biết được sự nguy hiểm của nơi đây.
Trăm dặm không gặp một ai là điều quá bình thường ở lục địa này. Một trận bão tuyết dữ dội có thể giết chết tất cả mọi người trong vòng bán kính hàng trăm dặm. Người ở nơi khác khó có thể tưởng tượng được rằng bão tuyết có thể kéo dài 10 ngày, tuyết dày trên 3 mét, toàn bộ mọi người sẽ bị chôn sống và chết ngạt.
Những con thú muốn tồn tại ở nơi này cần phải vô cùng mạnh mẽ cùng với sức phá hoại khủng khiếp, tất nhiên con người sống tại nơi khắc nghiệt này cũng không ngoại lệ, họ mạnh hơn nhiều so với người của lục địa khác.
"Theo hành trình đã dự kiến, chúng tôi xuyên qua cánh rừng Tuyết." Trì Hàn Phong lâm vào trong hồi ức.
Nhờ hoạt động quanh khu rừng Tuyết quanh năm, việc băng qua rừng không quá nguy hiểm gì đối với quân lính biên phòng. Cũng giống như lần này, sau khi đẩy lùi ba đợt tấn công của bọn thú tuyết, cả hai lữ đoàn đã bình an đến vương quốc Cáp Mễ Nhân.
Nhưng với câu hỏi lữ đoàn nào sẽ quay về đế quốc, lữ đoàn nào sẽ tiếp tục hộ tống? Nên đã có một cuộc cãi vã giữa Lai Khắc và Trì Hàn Phong.
Mọi người đều thừa nhận một điều rằng chuyến đi này rất rủi ro, vì vậy cần phải gấp rút lên đường.
Cuối cùng Lai Khắc thuyết phục Trì Hàn Phong bằng 2 lí do:
Trì Hàn Phong chưa có con.
Hành quân trong băng tuyết, kỵ binh sẽ trở thành gánh nặng.
Nhưng theo Trì Hàn Phong, đây cũng là lý do khiến Lai Khắc không thể tiếp tục:
Nếu Lai Khắc xảy ra chuyện, con trai của Lai Khắc sẽ trở thành trẻ mồ côi.
Hành quân trong tuyết, ngựa có thể đi nhanh hơn, và nếu có chuyện gì xảy ra còn có thể giết ngựa ăn thịt, kỵ binh lúc xuống ngựa thì chính là bộ binh. Làm sao sẽ kém hơn bộ binh của Băng Xuyên được? (Băng Xuyên = sông băng: là tên lữ đoàn của Lai Khắc)
Cuối cùng cả hai quyết định bên nào mạnh hơn sẽ đi tiếp, chỉ kẻ mạnh mới có cơ hội sống sót nhiều hơn.
Trì Hàn Phong tự tin tràn đầy, 8 tuổi đã gia nhập trường Kỵ Sĩ Hoàng Gia Đế Quốc, luôn là người đứng đầu về võ thuật, 20 tuổi đã thông qua thí luyện và trở thành kỵ sĩ.
Kể đến đây giọng Trì Hàn Phong đột nhiên trở nên mơ hồ, hai ông cháu Ngải Mễ vốn quan tâm đến sống chết nên không chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt này.
Cuộc chiến diễn ra độc lập giữa hai người.
Kết quả trận chiến với Lai Khắc khiến Trì Hàn Phong hoàn toàn không thể tưởng tượng được - anh ta bị đánh bại chỉ đúng một đòn.
Trước đây khi thực hiện nhiệm vụ, lữ đoàn kỵ binh thực hiện việc đột kích tấn công, trong khi đó lữ đoàn bộ binh chỉ làm nhiệm vụ trấn giữ hoặc thu thập tàn cục. Từ trước đến giờ Trì Hàn Phong rất ít khi thấy Lai Khắc ra tay. Anh ta cũng sợ đả kích tới xuất thân sơn dã của người bạn tốt của mình nên cũng không luận bàn võ thuật cùng Lai Khắc.
Khi vào trận, Hàn Phong cưỡi thú cưỡi của mình lao tới Lai Khắc bằng một ngọn giáo. Đứng giữa trời tuyết, không có bất kỳ sự hoa mỹ nào, đại kiếm ở đôi tay của Lai Khắc trực tiếp đâm thẳng vào thương. Trì Hàn Phong cảm thấy tay mình nóng lên, cây thương bị chấn văng ra khỏi tầm phòng thủ của chiếc khiên. Lai Khắc lập tức lui lại.... Đối với kỵ binh mà nói, khi giáo và khiên đã sinh ra khoảng cách, điều đó đồng nghĩa với cái chết.
Trì Hàn Phong hối hận vì đã không sử dụng thương bằng hai tay, nếu không tình huống này sẽ không bao giờ xảy ra.
"Chấp nhận đi, người anh em, đừng đánh nữa, đây là số mệnh của cậu." Lai Khắc vỗ vỗ vai Trì Hàn Phong.
“Con trai tôi năm nay 7 tuổi, tôi vốn dĩ tính đưa nó đến pháo đài Băng để rèn luyện, bây giờ nhiệm vụ này giao cho cậu. Hãy giúp tôi chăm sóc nó, nếu tôi không thể trở về ...”
"Chuyện này xảy ra cách đây 11 tháng." Trì Hàn Phong nói đến đây hai mắt ướt đẫm.
“Có phải cha của cháu đã chết rồi không?” Ngải Mễ, 7 tuổi, run run hỏi.
“Chú không biết, 1 tháng trước binh sĩ từ tháp Nguyện Cầu trở về nói rằng vào lúc đại pháp sư tiến nhập tháp thì cửa tháp xuất hiện một cơn bão kết giới, không chỉ đại pháp sư mà 3 trong số 10 pháp sư đi theo cũng bị hút vào trong tháp. Cha cháu vì an toàn của mọi người, vọt tới cửa tháp Nguyện Cầu, dùng sức mình đóng cửa lại ngăn cho trận bão kết giới thoát ra ngoài. Khi đôi tay nắm đại kiếm của hắn chuẩn bị chốt chặt cửa thì bị hút vào trong tháp." Trì Hàn Phong tựa hồ đã phục hồi lại tinh thần.
Ngải Mễ lo lắng hỏi Trì Hàn Phong: "Cha cháu có thể quay về không? Bão kết giới lại là gì?"
“Hẳn là có thể, nhưng không biết mấy năm nữa. Cháu còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ biết thôi.” Người sau này được Ngải Mễ gọi là chú đơn giản đáp.
Lịch Hồng Nguyệt năm 192, một người lạ tên Trì Hàn Phong trở thành thành viên của thôn Hải Khắc dưới danh nghĩa chú họ hàng xa của Ngải Mễ. Từ khi hắn đến đây, thôn Hải Khắc chưa bao giờ bị sói tuyết đến "thu thuế" lần nữa.
Đăng bởi | hatderangduong |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 7 |