Chương 1: Nghi thức tuổi 22
Trên hành tinh Er226, một thế giới bao phủ bởi những cánh rừng xanh ngút ngàn và những thành phố chìm trong ánh sáng bạc từ hai mặt trăng, mỗi người dân đều mang trong mình nỗi sợ hãi lẫn kỳ vọng về một sự kiện định mệnh: nghi thức Dịch chuyển tuổi 22.
Từ khi còn nhỏ, Duy đã nghe không biết bao nhiêu câu chuyện về những người bị dịch chuyển. Một số trở về với ánh mắt như đã nhìn thấu mọi bí mật của vũ trụ. Một số khác, sau một tháng biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa, chỉ để lại những lời thì thầm trong thị trấn rằng họ đã thất bại, cơ thể tan biến hoặc trở thành thực vật, và trái tim ngừng đập mãi mãi.
Duy sống trong một thị trấn nhỏ tên là Vĩnh Nguyên, nơi mọi thứ diễn ra chậm rãi và bình lặng. Những cánh đồng trải dài, những con đường đất mấp mô dẫn vào các khu rừng rậm rạp, và những ngôi nhà gỗ giản dị được xây dựng từ nhiều thế hệ trước. Mọi người trong thị trấn đều biết nhau, và cuộc sống nơi đây gắn bó như một gia đình lớn.
Duy sống cùng cha mẹ trong một ngôi nhà nhỏ cuối con đường. Cha anh, một thợ mộc lão luyện, dành phần lớn thời gian ở xưởng gỗ sau nhà, nơi luôn vang lên tiếng cưa xẻ và mùi gỗ thông mới xẻ tràn ngập không khí. Mẹ anh, bà Phin, là một người phụ nữ dịu dàng, làm việc tại cửa hàng thực phẩm trong thị trấn. Gia đình Duy không giàu có nhưng luôn đủ đầy, và quan trọng hơn, họ yêu thương nhau hơn bất cứ điều gì.
Duy là một chàng trai trầm tính. Trong thị trấn, anh nổi tiếng là người sống nội tâm, ít nói nhưng lại cực kỳ cẩn thận và đáng tin cậy. Anh có một công việc tại xưởng sửa chữa cơ khí của bác Hòa, nơi anh giúp bảo trì những cỗ máy nông nghiệp cũ kỹ của người dân trong vùng. Những ngày làm việc lặng lẽ, với đôi tay bận rộn và tâm trí trôi dạt vào những suy nghĩ riêng, là điều khiến Duy cảm thấy thoải mái nhất.
Nhưng cuộc sống yên bình ấy đang dần đi đến hồi kết.
Vào tuổi 21, mỗi người trên hành tinh Er226 đều cảm nhận được sự đếm ngược. Không cần đến đồng hồ hay lịch, họ biết chính xác ngày nào nghi thức dịch chuyển sẽ diễn ra. Duy cũng không ngoại lệ. Ngày sinh nhật thứ 22 của anh đang đến gần, và cảm giác bất an ngày càng hiện rõ trong ánh mắt anh mỗi khi ngước nhìn bầu trời đầy sao.
Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, Duy thường đứng bên cửa sổ phòng, nhìn ra khu rừng đen thẳm phía xa. Trong tâm trí anh, hàng loạt câu hỏi không lời giải đáp cứ lặp đi lặp lại: “Thế giới song song sẽ như thế nào? Có ai đó đang chờ mình ở đó không? Mình có thể trở về được không?”
Cha mẹ anh, dù luôn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng Duy biết họ cũng lo lắng không kém. Bà Phin thường dọn dẹp nhà cửa nhiều hơn bình thường, đôi lúc thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cha anh, ông Cường, cũng ít nói hơn trong những ngày gần đây, chỉ tập trung vào công việc trong xưởng gỗ. Duy hiểu rằng họ đang cố gắng để không làm anh thêm áp lực, nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến anh càng cảm thấy ngột ngạt hơn.
Một tuần trước sinh nhật, thị trấn bắt đầu nhộn nhịp hơn bình thường. Đó là khoảng thời gian mà mọi người bằng tuổi Duy – những người sắp bước vào nghi thức dịch chuyển – được gọi là nhóm chuyển sinh, tập trung để chuẩn bị tâm lý. Trong thị trấn nhỏ như Vĩnh Nguyên, chỉ có khoảng 12 người bằng tuổi anh, và tất cả đều quen biết nhau từ thuở bé.
Buổi gặp đầu tiên của nhóm chuyển sinh được tổ chức tại quảng trường trung tâm thị trấn. Người chủ trì, một cụ già tên Ông Thái, là người lớn tuổi nhất thị trấn và từng được chọn làm trưởng nhóm chuyển sinh năm xưa.
“Các cháu,” ông Thái nói, giọng trầm và chậm rãi, “các cháu sắp bước vào giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời mình. Thế giới song song không chỉ là thử thách mà còn là cơ hội. Đó là nơi các cháu sẽ học được nhiều điều về chính mình, nhưng cũng là nơi đầy rẫy nguy hiểm. Hãy nhớ kỹ lời ta: đừng bao giờ để cảm xúc lấn át lý trí. Và quan trọng hơn cả, hãy bảo vệ người cộng hưởng của mình.”
Duy chưa bao giờ nghe ai nhắc đến cụ thể về “người cộng hưởng” ngoài những câu chuyện mơ hồ. Họ là ai? Tại sao lại quan trọng đến vậy? Nhưng khi anh định hỏi thêm, ông Thái đã kết thúc bài nói của mình và rời đi, để lại 12 người trẻ tuổi trong sự hoang mang.
Những ngày cuối cùng trước dịch chuyển, không khí trong thị trấn trở nên nặng nề. Người lớn thì bận rộn chuẩn bị đồ đạc, thức ăn để hỗ trợ những người sắp đi. Các nhóm chuyển sinh thường dành thời gian bên nhau, nói cười để giảm bớt căng thẳng, nhưng Duy lại chọn cách ở một mình.
Anh muốn dành thời gian này cho gia đình. Những buổi tối ngồi cùng cha mẹ bên bữa cơm, những khoảnh khắc nghe cha kể chuyện cũ, hay chỉ đơn giản là nhìn mẹ nấu ăn trong bếp, đều trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
Tối trước ngày sinh nhật, Duy không ngủ được. Anh ngồi bên cửa sổ phòng, nhìn ánh trăng bạc phủ lên thị trấn. Trong lòng anh là sự pha trộn của lo âu, tò mò và một chút háo hức không thể gọi tên.
“Duy.”
Tiếng gọi nhẹ nhàng của mẹ anh vang lên từ ngoài cửa. Bà bước vào phòng, mang theo một chiếc hộp gỗ nhỏ.
“Đây là thứ mẹ muốn con mang theo,” bà nói, mở chiếc hộp ra, để lộ một chiếc vòng cổ bằng bạc, có gắn một viên đá xanh lấp lánh. “Đây là kỷ vật gia đình. Mẹ tin nó sẽ mang lại may mắn cho con.”
Duy nhận chiếc vòng, cảm giác viên đá lạnh mát trên tay. Anh đeo nó lên cổ, cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ lan tỏa từ viên đá.
“Mẹ, con sợ...” Anh thì thầm, đôi mắt nhìn mẹ với sự bối rối.
“Duy, mẹ cũng sợ. Nhưng mẹ tin con sẽ làm được. Con mạnh mẽ hơn con nghĩ rất nhiều.”
Bà ôm anh vào lòng, và Duy cảm thấy những giọt nước mắt của bà thấm trên vai mình.
Khi đồng hồ điểm 0 giờ, một cơn gió lạ thổi qua thị trấn. Ánh sáng xanh lục bao trùm mọi ngóc ngách, và tất cả những người trong nhóm chuyển sinh đều cảm nhận được sự rung chuyển dưới chân.
Duy mở mắt, và trước khi anh kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cơ thể anh bị kéo vào một vòng xoáy vô hình. Những âm thanh ù ù vang lên, ánh sáng chói lòa che lấp mọi thứ xung quanh.
Trong khoảnh khắc ấy, Duy nghĩ về gia đình mình, về thị trấn yên bình mà anh có thể sẽ không bao giờ trở lại, và anh cảm thấy một nỗi sợ hãi choáng ngợp như siết lấy lồng ngực.
Khi ánh sáng tắt dần, anh nhận ra mình đã ở một nơi hoàn toàn khác. Thế giới song song chính thức bắt đầu.
Đăng bởi | yy32809637 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |