Hứa Tri Hành
Vì chuyện đặt tên này, ấn tượng của tiểu nữ hài với người trẻ tuổi cực kỳ tốt.
Quan trọng nhất là, người trẻ tuổi còn luôn kể cho nàng nghe những câu chuyện rất thú vị.
Ví dụ như Hằng Nga cung trăng, Bạch Tuyết công chúa vân vân.
Cho nên trong lòng tiểu Trân Trân, Tri Hành ca ca chính là người tốt nhất ngoài nương ra.
Nghe người trẻ tuổi nói lời cảm ơn mình, tiểu Trân Trân ngẩng đầu, cười rạng rỡ hơn cả những khóm hoa ven đường.
Đôi mắt như hai vầng trăng khuyết, khóe miệng hai lúm đồng tiền sâu xinh, điểm tô khuôn mặt nhỏ nhắn thêm phần đáng yêu.
Trên đường xách hộp thức ăn quay về sân, tiểu Trân Trân nhìn cánh cổng vắng vẻ, nghi hoặc hỏi: "Tri Hành ca ca, sao không có ai vậy?"
Người trẻ tuổi mỉm cười nói: "Đừng vội, hãy cho mọi người chút thời gian thích ứng, thế sự thay đổi, chung quy vẫn cần từ từ tiếp nhận."
Tiểu Trân Trân không hiểu người trẻ tuổi nói gì, chỉ cảm thấy hình như rất có lý.
"Ước gì muội có thể trở thành học trò của Tri Hành ca ca thì tốt rồi..."
Tiểu nữ hài bỗng có chút buồn bã, kéo một góc áo, lẩm bẩm vài câu.
Người trẻ tuổi ngẩn người, sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vai tiểu nữ hài nói: "Muội còn nhỏ, rất nhiều kiến thức và đạo lý, học quá sớm chưa chắc đã là chuyện tốt."
Theo cách nói ở quê người trẻ tuổi, tiểu nữ hài bây giờ hẳn là đang trong giai đoạn mẫu giáo.
Cái tuổi này, nên hồn nhiên vui vẻ, chạy nhảy khắp núi đồi, chứ không phải bị nhốt trong sách vở.
Tuy đã nghe những lời này mấy lần rồi, nhưng tiểu Trân Trân vẫn hỏi: "Tri Hành ca ca, vậy khi nào muội mới có thể làm học trò của ca ca?"
Người trẻ tuổi suy nghĩ một chút, đứng dậy, đưa tay ra so sánh với ngực mình, rồi lại hạ thấp xuống vị trí bụng, ôn nhu nói: "Chờ khi nào Trân Trân cao đến vị trí này của Tri Hành ca ca, là được rồi."
Tiểu Trân Trân ngẩng đầu, nhìn nơi người trẻ tuổi chỉ tay, cười khanh khách: "Hay quá, vậy muội nhất định phải ăn thật nhiều cơm, mau mau cao lớn..."
"Ha ha ha ha, tốt tốt tốt, tiểu Trân Trân bình an mạnh khỏe, mau mau lớn lên..."
Tiểu nữ hài liên tục gật đầu.
"Vâng vâng, muội sẽ làm vậy, Tri Hành ca ca nhất định phải đợi muội đó."
"Được..."
Cái sân vắng vẻ, vì sự xuất hiện của tiểu nữ hài mà thêm vài phần sinh khí.
Tuy một học trò cũng chưa chiêu mộ được, nhưng người trẻ tuổi dường như không hề vội vàng.
Mở hộp thức ăn ra, lấy từ bên trong một đĩa măng tươi xào thanh đạm và một bát cơm gạo tẻ, thong thả ăn uống.
"Tri Hành ca ca, măng này là muội và nương cùng đi hái đó, ngon lắm, ca ca ăn nhiều một chút."
"Ừ, được..."
"Có ai ở nhà không?"
Đúng lúc này, ngoài sân bỗng vang lên một giọng nói.
Người trẻ tuổi và tiểu nữ hài đồng thời quay đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy một thiếu niên mười mấy tuổi đang đứng ở cửa, bước chân do dự, muốn vào lại có chút chùn bước.
Người trẻ tuổi nuốt thức ăn trong miệng xuống, đặt bát đũa xuống đứng dậy, bước ra khỏi nhà tranh, đứng trong sân, nhìn thiếu niên đáp lời: "Xin chào, ta là Hứa Tri Hành, là viện trưởng của Tri Hành học đường này."
Thiếu niên đứng ở cửa viện, nhìn người thanh niên tên là Hứa Tri Hành, trong lòng vốn có chút căng thẳng và bất an, vậy mà dần dần bình ổn lại.
Hứa Tri Hành vẫy tay nói: "Lại đây, vào trong nói chuyện."
Thiếu niên gật đầu, đẩy cánh cửa viện thấp lè tè làm bằng tre ra, đi đến trước mặt Hứa Tri Hành.
Hứa Tri Hành nghiêng người sang một bên, chỉ vào chiếc ghế trúc dưới gốc cây hoa quế to lớn trong sân nói: "Nếu không vội, ngươi cứ ngồi đó trước đi, đợi ta ăn cơm xong sẽ gặp ngươi, được chứ?"
Thiếu niên gật đầu, bước nhanh đến bên ghế trúc ngồi xuống.
Hứa Tri Hành mỉm cười, trở lại căn nhà tranh, tiếp tục ăn cơm.
Tiểu Trân Trân nghiêng đầu nhìn thiếu niên, lắc đầu thở dài.
Hứa Tri Hành không khỏi bật cười: "Muội làm sao vậy? Còn nhỏ tuổi mà cứ thở dài."
Tiểu Trân Trân chỉ vào thiếu niên ngoài nhà, hạ giọng nói với Hứa Tri Hành: "Tri Hành ca, muội biết hắn, hắn là người mới đến Long Tuyền Trấn một năm trước, cùng đi với hắn chỉ có một người cha bệnh tật, nhà nghèo đến mức sắp không mở nổi nồi cơm, chắc là không có tiền nộp học phí cho ca ca đâu."
Hứa Tri Hành thuận theo tay Tiểu Trân Trân nhìn thiếu niên, không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm.
Trân Trân bỗng cảm thấy có chút áp lực, tuy rằng biểu cảm trên mặt Hứa Tri Hành không có gì thay đổi, vẫn bình thản như vậy.
Nhưng nàng nhìn vào mắt hắn, lại luôn có cảm giác bất an.
"Tri Hành ca ca, muội... có phải nói sai rồi không?"
Hứa Tri Hành mỉm cười, vẫn không nói gì.
Tiểu Trân Trân cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có chút bất an ngồi một bên, nghịch ngón tay.
Cuối cùng, Hứa Tri Hành ăn hết hạt kê cuối cùng, miếng măng cuối cùng trong bát.
Thu dọn xong xuôi, Hứa Tri Hành mới đứng dậy, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Trân Trân, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc nói: "Ta biết muội là vô tâm, nhưng muội phải nhớ kỹ, lời nói vô tâm, làm tổn thương người khác sâu sắc nhất."
Đăng bởi | MạnhXuyên |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 794 |