Mời về
Chẳng lẽ thật sự chỉ là một tiên sinh dạy học ở trấn nhỏ?
Trong lúc ngẩn ngơ, chỉ nghe thấy Hứa tiên sinh nói: "Chuyện xưa chỉ là để khơi dậy cảm xúc, làm phong phú trí tưởng tượng của các trò, không thể ham mê mà xao nhãng chí hướng, hãy nhớ kỹ."
Học sinh không dám quấy rầy nữa, chỉ đành đứng dậy hành lễ nói: "Tiên sinh vất vả rồi."
"Ừm, các trò vất vả rồi, về nhà đi, qua giờ Ngọ hãy đến."
Giờ Ngọ những đứa trẻ này đều phải về nhà ăn cơm trưa, cho nên thời gian này là thời gian nghỉ ngơi.
Các bạn nhỏ từ biệt Hứa tiên sinh, lập tức như ong vỡ tổ chạy về nhà.
Không phải là bọn chúng mong chờ tan học, mà là muốn nhanh chóng về nhà ăn cơm xong, lại quay về học đường.
Trong học đường không nóng bức giống như bên ngoài, lại có nhiều bạn nhỏ cùng chơi đùa, thoải mái hơn ở nhà nhiều.
Hơn nữa qua giờ Ngọ nếu gặp phải tiên sinh cao hứng, còn có thể chơi trò chơi cùng với mọi người.
Ai mà chẳng mong chờ?
Thấy cuối cùng cũng tan học, Trần Vân Lam vội vàng đứng dậy, đi tới cửa sân hướng vào bên trong học đường khom người cung kính nói: "Hứa tiên sinh, tỷ đệ Trần gia đặc biệt đến bái kiến."
Hứa Tri Hành đương nhiên biết bọn họ vẫn luôn ở ngoài sân, lúc này đã tan học, không tiện tiếp tục để bọn họ chờ, vì vậy bèn phân phó Vũ Văn Thanh mời bọn họ vào.
Lại một lần nữa ngồi đối diện, tuy Trần Vân Lam vẫn như lần trước, ôn nhu có lễ, nhưng Vũ Văn Thanh đứng bên cạnh cũng nhìn ra được, vị đại tiểu thư Trần gia này hôm nay còn có thêm một phần cung kính.
Trần Vân Lam cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề nói: "Hứa tiên sinh, ta biết lần trước xá đệ vô lễ mạo phạm Hứa tiên sinh, lần này đến, ta và xá đệ là thật lòng đến xin lỗi Hứa tiên sinh, khẩn cầu Hứa tiên sinh có thể tha thứ."
Hứa Tri Hành lắc đầu nói: "Không cần xin lỗi, lần trước ta cũng đã nói, ta để ý không phải là thái độ của Trần công tử, mà là lòng cầu học của hắn."
Hứa Tri Hành còn chưa nói xong, Trần Minh Nghiệp liền lập tức đứng ra, nói: "Hứa tiên sinh, ta có lòng cầu học, ta đã hối hận rồi, ta muốn đến học đường, khẩn cầu Hứa tiên sinh dạy ta."
Hứa Tri Hành sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trần Minh Nghiệp.
Ngay cả tỷ tỷ hắn cũng có chút không hiểu, chẳng qua Trần Minh Nghiệp đã có thái độ này, nàng đương nhiên là vui mừng.
Vì vậy bèn phụ họa nói: "Hứa tiên sinh, xá đệ thật sự biết sai rồi, khẩn cầu Hứa tiên sinh nể tình tỷ đệ chúng ta nương tựa lẫn nhau, không ai nâng đỡ, thu nhận hắn."
Hứa Tri Hành nhìn Trần Minh Nghiệp, đột nhiên nghĩ đến điều gì, cười hỏi: "Ngươi không phải đến cầu học, ngươi là muốn đến nghe chuyện xưa đúng không?"
Trần Minh Nghiệp sững sờ, có chút xấu hổ.
"Hắc hắc, đến học đường, thuận tiện nghe chuyện xưa mà..."
Hứa Tri Hành nhìn hai tỷ đệ này, trong lòng hơi suy tư.
Hắn đứng dậy, thản nhiên nói: "Mời hai vị về cho."
Nói xong, Hứa Tri Hành nhìn về phía Vũ Văn Thanh nói: "Tiểu Thanh, nhóm lửa, nấu cơm."
Trần Vân Lam vội vàng đứng dậy, nhìn Hứa Tri Hành đã đi ra, muốn nói lại thôi.
Lần này, Trần Minh Nghiệp lại có vẻ an tĩnh hơn.
Hắn không giống như lần trước bị Hứa Tri Hành từ chối thì tức giận, chỉ là lộ vẻ mặt khó hiểu nhìn bóng lưng Hứa Tri Hành.
Nói thật, lớn như vậy, Trần Minh Nghiệp chưa từng gặp người nào giống như Hứa Tri Hành.
Nam nhân khác nhìn thấy tỷ tỷ nhà mình, tuy rằng cách khăn che mặt, nhưng cũng sẽ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Cho dù có người có thể bình tĩnh, cũng chỉ là cố làm ra vẻ trầm ổn, làm bộ làm tịch.
Chỉ cần tỷ tỷ tùy tiện nói mấy câu với những người đó, lớp ngụy trang trên mặt bọn họ sẽ lộ ra hết.
Thế nhưng vị Hứa tiên sinh này, lại có thể từ chối tỷ tỷ nhà mình hai lần, vậy thì rất không tầm thường.
Trần Vân Lam thấy Hứa Tri Hành ý đã quyết, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi hành lễ, sau đó mang theo Trần Minh Nghiệp rời khỏi học đường.
Vũ Văn Thanh nhìn mấy người đi xa, có chút không hiểu, hỏi: "Tiên sinh, lần này thái độ của tỷ đệ Trần gia thành khẩn hơn nhiều, sao tiên sinh vẫn không thu nhận hắn?"
Hứa Tri Hành vừa vo gạo, vừa cười nói: "Ngươi xem nước vo gạo của ta, đổ vào khóm hoa có đáng tiếc không?"
Vũ Văn Thanh sửng sốt, không biết tiên sinh sao đột nhiên hỏi chuyện này.
Hắn lắc đầu, đáp: "Không tính là đáng tiếc, còn có thể tưới hoa cỏ, coi như là tận dụng đồ thừa."
Hứa Tri Hành đổ gạo đã vo sạch vào nồi, đậy nắp nồi lại, hỏi tiếp: "Nếu như thiên hạ ba tháng chưa từng rơi một giọt mưa, đại địa khô cạn, vạn vật héo úa, vậy nước vo gạo trực tiếp đổ đi có đáng tiếc không?"
Vũ Văn Thanh không nhịn được gật đầu.
"Vậy thì quá đáng tiếc, đừng nói là nước vo gạo, cho dù chỉ là một giọt nước cũng vô cùng quý giá."
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên sáng mắt ra.
Đăng bởi | MạnhXuyên |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 501 |