Chương 20: Giáo Sư được hoan nghênh nhất
Thứ Sáu.
Một ngày mới bắt đầu, và các phù thủy nhỏ vẫn đang sôi nổi bàn luận về buổi học công khai ngày hôm qua. Sự hứng khởi này như những cơn sóng biển ào ạt tràn đến, mang lại sức sống cho cuộc sống thường nhật tại Hogwarts.
Mấy ngày trước, chủ đề bàn tán của họ là gì nhỉ?
Có phải là vị giáo sư đẹp trai hoàn hảo Gilderoy Lockhart không?
Nhưng bây giờ, tin tức ấy đã trôi qua như cơn mưa bay gió thoảng. Không chỉ vì màn trình diễn của Lockhart trên lớp làm mọi người thất vọng – mà thật ra, từ “thất vọng” vẫn là một cách nói giảm nhẹ mà các fan chân chính của thầy ấy cố kiểm soát.
Quan trọng hơn cả, Giáo sư Felix Heip đã trở thành thần tượng mới của các học sinh, dần dần thay thế danh hiệu “người tình đại chúng” của Giáo sư Lockhart.
Điều này khiến vị giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nào đó cảm thấy vô cùng khó chịu.
Trong văn phòng của mình, Lockhart đi tới đi lui, mái tóc vàng óng trước đây mượt mà nay trông có vẻ rũ rượi. Những bức tranh treo trên tường – toàn là chân dung của chính hắn – cũng mang biểu cảm bồn chồn tương tự.
“Mình phải nghĩ cách… đúng vậy, nghĩ cách… Ôi trời ơi! Anh ta đúng là kẻ thu hút sự chú ý bậc nhất!”
Trước khi đến Hogwarts, hắn nghĩ người duy nhất đủ sức cạnh tranh với mình trên trang nhất của Nhật báo Tiên tri có lẽ chỉ là Harry Potter lừng danh. Nhưng giờ đây, hắn phải thừa nhận mình đã gặp một đối thủ mạnh.
Điều này làm hắn nhớ đến Rita Skeeter – người phụ nữ đáng ghét từng cạnh tranh danh hiệu tác giả sách bán chạy nhất với hắn. Mặc dù cuối cùng hắn thua, nhưng đó là vì Skeeter đã gian lận, tiết lộ những bí mật đen tối thời còn đi học của hắn trên báo chí!
“Nhưng mình không dễ bắt nạt đâu!” Lockhart hùng hổ nghĩ. Skeeter chẳng lẽ không biết rằng thời còn đi học ả ta gây chuyện như thế nào sao?
Lockhart nới lỏng cổ áo cho đỡ bí thở. Đó quả thực là một quãng thời gian đầy đam mê và cháy bỏng! Và giờ đây, hắn cảm nhận được khát vọng chiến đấu trong mình đang bùng cháy trở lại.
“Một đối thủ khó nhằn sao?” Ông dừng lại trước một tấm gương lớn, tự khích lệ bản thân. “Gilderoy, cậu đang đứng trước một trận chiến. Có người muốn vượt mặt cậu! Cậu phải làm điều gì đó!”
Nhìn hình ảnh mình trong gương, Lockhart thở phào nhẹ nhõm. Với khuôn mặt điển trai này, làm sao hắn có thể thua được chứ?
Không nói đến những chuyện nhỏ xảy ra trong căn phòng nhỏ bé của Gilderoy Lockhart, sự nổi tiếng của Giáo sư Felix Heip trong cộng đồng các phù thủy nhỏ đã đạt đến đỉnh cao mới. Ai nấy đều háo hức mong chờ tiết học chính thức của anh.
“Có lẽ thầy ấy sẽ tiếp tục màn đấu đối kháng bằng các con rối phép thuật trong lớp đây. Bồ biết đấy, hôm qua còn nhiều người chưa được tham gia mà,” Ron vừa nói vừa tay trái cầm chiếc bánh nhân bò, tay phải dùng nĩa xiên một miếng khoai tây.
“Có thể, nhưng đừng quên, chúng ta mới chỉ là học sinh năm hai, Ron ạ. Muốn học lớp của thầy ấy, ít nhất cũng phải đợi thêm một năm nữa,” Harry thực tế đáp.
Ron trố mắt nhìn, “Harry, bồ vừa phá hỏng giấc mơ đầu tiên của mình trong năm nay đấy.” Ron huých khuỷu tay vào Harry, “Bồ biết mình đang nghĩ gì không? Mình đang tưởng tượng cảnh dùng con rối phép thuật đánh bại Malfoy đến mức hắn bò lê bò càng…”
Ron nhắm mắt lại, khuôn mặt mơ màng, “Áo chùng của Malfoy bốc cháy bởi một quả cầu lửa, hắn muốn trốn nhưng không thể, con rối phép thuật của mình quá nhanh! Hắn cố gắng niệm chú nguyền rủa nhưng cũng vô ích, vì con rối của mình quá nhỏ, hắn không thể nhắm trúng!”
Harry lặng lẽ nhấm nháp chiếc bánh, thầm nghĩ, chỉ có Ron là không thể nhắm trúng, vì cây đũa phép của cậu ấy đã gãy đôi.
Ngồi gần đó, Hermione vừa ăn sáng vừa đọc sách, ngẩng đầu lên chỉnh lời Ron, “Ron, mình phải nhắc bồ rằng, Giáo sư Heip đã nói trong buổi học công khai rằng, để đảm bảo an toàn cho học sinh, các con rối phép thuật chỉ có thể tạo ra ngọn lửa cơ bản nhất, sức mạnh thậm chí còn không bằng bùa Incendio mà chúng ta tự niệm.”
Ron dường như bị nghẹn miếng bánh nhân bò, nói không thành tiếng. Cậu không nhớ Giáo sư Heip đã nói điều đó, nhưng trong chuyện này, Hermione luôn đúng. Ron lẩm bẩm, “Đó là bùa Incendio của bồ thôi, mình và Harry đều không biết làm. Mình nghĩ bồ quên điều đó rồi.”
Hermione hừ lạnh một tiếng.
“Bồ không phải đang đọc sách sao? Vẫn chưa xong à?”
“Hôm qua mình mới nói với bồ, danh sách sách của mình có đến hai mươi quyển cơ mà!”
Ron im lặng.
Harry nghe Hermione nói, liền nổi hứng hỏi, “Hermione, bồ biết gì về thầy giáo này không? Mình và Ron đã bỏ lỡ buổi tiệc khai giảng.” Harry nhắc đến việc cậu và Ron lái chiếc xe bay của ông Weasley, vượt qua nửa nước Anh.
Chuyện này khiến cả hai phải hồi hộp suốt trong tầng hầm của Snape, sợ mình bị đuổi học. Nhưng may mắn là họ không bị đuổi, cũng không bị trừ điểm nhà, thậm chí Giáo sư McGonagall còn chuẩn bị đồ ăn cho họ.
Tuy nhiên, sau chuyện đó, việc trở lại buổi tiệc khai giảng là điều không thể, và Ron đã lỡ cơ hội chứng kiến em gái Ginny được phân nhà.
Hermione bắt đầu nói nhanh và lưu loát, truyền đạt lại thông tin cô nghe được từ buổi tiệc khai giảng, “Giáo sư Heip tốt nghiệp từ nhà Slytherin ở Hogwarts.”
“Slytherin!” Ron kêu lên nhưng lập tức bị Hermione trừng mắt khiến cậu cúi đầu tiếp tục ăn bánh.
“Đúng vậy, Slytherin. Thầy ấy hơn chúng ta chín khóa, mới tốt nghiệp ba năm trước thôi. Nhưng danh tiếng của thầy ấy rất lớn, các học sinh năm trên đều biết đến thầy. Giáo sư Heip giỏi về Cổ ngữ Runes, Bùa chú, Biến hình, Nghiên cứu về Muggle, và cả đấu tay đôi.”
“Đấu tay đôi?” Harry ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cậu, Giáo sư Heip rõ ràng không phải kiểu người như Lockhart - một kẻ giả tạo. Nhưng thầy trông cũng rất nhã nhặn, giống như một thầy giáo Muggle mà Harry từng học.
Thật khó để liên tưởng Giáo sư Heip với việc đấu tay đôi.
“Đúng vậy.” Hermione nhìn xung quanh, cẩn thận hạ thấp giọng nói: “Nghe nói thầy ấy xuất thân từ gia đình Muggle. Khi nhập học, Chúa tể Hắc ám vừa bị đánh bại, và các học sinh Slytherin không đối xử tốt với thầy. Nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Nhưng thầy ấy đã dùng bùa chú để đánh trả họ một cách dữ dội. Những học sinh lớn tuổi trong nhà Slytherin đều sợ thầy vì đều đã từng bị trừng phạt.”
Harry và Ron nghe vậy, mắt sáng rực lên, đầy ngưỡng mộ.
Nói thật, họ cũng muốn dạy cho vài học sinh Slytherin một bài học.
Tuy nhiên, những tin đồn mà Hermione nghe được rõ ràng là không chính xác. Khi các học sinh năm bảy hiện tại nhập học, Felix đã là học sinh năm năm rồi. Có cần thiết để thầy ấy 'dạy dỗ' họ không? Tự nhiên sẽ có người giúp họ hiểu rõ vị trí của mình.
Trong giờ học Độc dược, các phù thủy nhỏ vẫn không ngừng bàn tán về buổi học công khai ngày hôm qua. Harry nhìn rõ Malfoy đang đứng giữa đám học sinh Slytherin, lớn tiếng khoe khoang rằng mình có "quan hệ thân thiết" với thầy Heip, thậm chí nói rằng anh họ của cậu ta và thầy Heip thân thiết như anh em.
Harry không nhịn được nghĩ, có khi mối quan hệ đó là 'đánh ra' mà thành.
Ron cũng đang cường điệu kể lại cảnh tượng cậu ta sử dụng con rối phép thuật để chiến đấu trong buổi học công khai. Nghe cách Ron kể, dường như không phải là con rối phép thuật đấu với nhau, mà là Ron và Harry đang trực tiếp đối đầu như một trận PK thực sự.
"Yên lặng!"
Giọng nói của Snape vang lên từ phía sau lớp học. Tất cả học sinh lập tức im bặt. Vị giáo sư bước đi mạnh mẽ, chiếc áo choàng đen của ông phát ra tiếng "phành phạch" theo mỗi bước chân, tăng thêm cảm giác áp lực +10.
Ông đảo mắt một vòng khắp lớp, ánh nhìn dừng lại trên người Harry Potter, khiến cậu lập tức căng thẳng. Nhưng rồi ánh mắt Snape di chuyển, lần này ông nhắm vào Ron. Với giọng nói trầm thấp đầy châm biếm, ông nói:
"Ronald Weasley… Đúng vậy, mấy ngày qua trò quả là nổi bật. Nhưng tốt hơn hết trò nên tập trung vào việc cải thiện cái điểm Độc dược tệ hại của mình. Tôi không muốn phải thấy thêm một chữ T (troll :bết bát) nào trên bài thi cuối kỳ của trò nữa."
Đám học sinh Slytherin cừoi phá lên.
Khuôn mặt Ron đỏ bừng, tay cậu nắm chặt cây đũa phép đã bị gãy và được dán lại bằng băng dính, chỉ muốn ném một lời nguyền lên mặt Snape.
"Và cô Granger, cất cuốn sách ngoại khóa của trò đi. Đây là lớp Độc dược, không phải lớp Cổ ngữ Runes. Trò còn một năm nữa mới được học môn này."
Hermione giận dữ nhét cuốn sách vào cặp với vẻ mặt bực bội.
Đăng bởi | raven_ngocchau |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |