Ý thức dần dần trở lại, đầu rất nặng cũng rất đau, nhưng tựa hồ cảm giác đau đớn đang tàn sát bừa bãi không chỉ ở đầu, Kaneki đã nhận ra ý thức của mình còn có chút hỗn loạn, cũng liền không rảnh để ý những chuyện nhỏ nhặt này.
Kaneki Ken như sớm đã thành thói quen với loại đau đớn này, hiện tại cảm nhận được bấy nhiêu đây cũng không ảnh hưởng đến việc cậu suy nghĩ.
Tôi là ai? Đây là địa phương nào?
Kaneki cảm thấy một tia không khỏe, cái chỗ này, loại cảm giác này..
Thật sự là cái mùi làm người ta chán ghét!
Chỗ sâu gian phòng Jason từ từ đi đến, Kaneki bị khóa trên chiếc ghế được đặc chế, trên người cậu quần áo dính đầy máu, mà ngay cả xung quanh mặt đất đều rơi không ít vết máu đã khô đặc từ lâu, giờ phút này cậu cúi thấp đầu, màu đen của tóc che hơn phân nữa khuôn mặt, lúc này Kaneki hít thở đều đều, tựa hồ đang ngủ say.
Dưới mặt nạ miệng Jason mở ra, phát ra tiếng cười dữ tợn.
"Xem ra mày tối hôm qua nghỉ ngơi vô cùng tốt, Kaneki" Jason nhìn thiếu niên trước mắt, ánh mắt chăm chú lại tàn nhẫn, ngữ điệu nhẹ nhàng vừa nguy hiểm, "Như vậy, chúng ta bắt đầu trò chơi mới a, tao còn có rất nhiều trò chơi thú vị để mày mang đến cho tao cái gì đó vui vẻ, ha ha ha.."
Cái âm thanh này cùng mùi giống nhau đều khiến người ta chán ghét, giống như từ lâu trước kia cậu từng nghe qua.
Đây có lẽ là một người quen cũ, nhưng đối với Kaneki mà nói không phải ký ức vui vẻ gì.
1000 -7 =?
Trong đầu có âm thanh người này quấn quanh không dứt.
Dùng cái âm thành này làm đường dẫn, trong đầu tràn ngập hỗn loạn dần dần hồi phục, ý thức bắt đầu trở nên rõ ràng.
Đúng rồi, cậu nghĩ tới, tên của cậu gọi là Kaneki Ken, đã từng là một người bình thường, về sau bị người biến đổi thành độc nhãn Ghoul.
Lại về sau, cậu bị hai người kia đẩy lên ngồi trên ngai vương.
Cuối cùng cuối cùng, Kaneki bị tính kế không khống chế được, biến thành quái vật cắn nuốt, hủy diệt Tokyo.
Người bên ngoài có lẽ đều cho rằng thẳng đến cuối cùng, ý thức của Kaneki đều ở trong lúc ngủ say, hoàn toàn lọt vào hôn mê.
Nhưng mà trên thực tế, tuy rằng Kaneki thật sự bắt đầu rơi vào bạo tạc, nhưng về sau cậu tuy nhiên không có hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại có thể cảm giác được âm thanh bên ngoài.
Kaneki biết rõ có một số người cố gắng muốn cậu tỉnh lại, nhưng là trong lòng của cậu không có mong muốn mấy, thân thể cậu cũng đã đến giới hạn, cho dù thành công hóa thành thì cậu cũng trở thành tồn tại đáng sợ trong miệng người khác.
Thân là con người, nếu như đã chiếm được sức mạnh siêu việt, liền nhất định phải trả cái giá thật lớn.
Mỗi một lần chiến đấu, mỗi một lần thân thể hồi phục như cũ, đều chẳng qua là tiêu diệt mạng sống của những người khác.
Kaneki đã không có thời gian, hơn nữa cậu đã quá mệt mỏi.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng là, khi cậu ở trong khoảng thời gian cuối cùng, cậu đã nhìn thấy được sự thay đổi, một chút hy vọng tương lai ở cái thế giới dị dạng này, dù là bước ngoặt đó còn rất yếu ớt.
Con người cùng Ghoul có hợp tác, hơn nữa bởi vậy mà có khả năng lí giải lẫn nhau.
Điều này cũng cho thấy cái tốt bắt đầu, chỉ tiếc Kaneki không thể nhìn thấy kết quả cuối cùng.
Như vậy, Kaneki nguyện ý vì điều này dâng lên tính mạng của chính mình.
Arima tiên sinh, lúc trước anh có phải hay không cũng là mang tâm tình như vậy đi về hướng cuối cùng của kết cục đó?
Kaneki cảm thấy, dùng phương thức như vậy chấm dứt, cậu vẫn là có điểm muốn đi gặp mặt Arima tiên sinh a~..
Thế nhưng là vì cái gì cậu lúc cậu sắp chết, ý thức cuối cùng lại là nhìn thấy Jason.
Vì cái gì?
Arima tiên sinh, chẳng lẽ anh liền đối với biểu hiện của tôi không hài lòng sao? Sau khi chết trong thế giới cũng không muốn hoan nghênh tôi đến ư?
Kaneki Ken rất muốn cất tiếng cười to.
Mày đã từng chết Jason, tuy nhiên không phải cậu tự mình động thủ đưa hắn đến đoạn đường cuối, nhưng là cũng như đã chết. Hắn vẫn là không nên tự nhiên xuất hiện để khiến người ta chán ghét.
Cậu muốn đến gặp người kia chứ không phải hắn a..
Kaneki Ken chậm rãi mở hai mắt ra, khóe miệng giơ lên, bất quá cậu nghĩ cái này thật thú vị, đã cách nhiều năm giờ cậu còn rõ ràng cuộc gặp mặt với cái người từng điên cuồng tra tấn bừa bãi trên người mình, rõ ràng đến trong khoảng thời gian cuối cùng chứ đừng nói là trong hồi ức, chính là lúc vô ý thức ở trong mộng cậu không hề hồi tưởng lại những chuyện này.
Jason chứng kiến thiếu niên ở trước mắt chậm rãi ngẩng đầu lên, Kaneki trên mặt lộ ra cái mỉm cười khác thường, khóe mắt lại trượt xuống nước mắt, cùng mấy ngày nay luôn kiên quyết có thần sắc bất đồng.
Mặc dù đồng dạng đều lộ ra hương vị thống khổ tuyệt vọng, nhưng là so với trước khác biệt.
22 tuổi đã Thành vương Kaneki Ken, cùng 18 tuổi còn giãy giụa trong hỗn loạn, làm sao có thể sẽ giống nhau.
Đăng bởi | bunzieu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 42 |