Bị đòi nợ
Đã sáu giờ rưỡi.
Trần Tư vẫn chưa về.
Vu Nguyệt lấy khăn ướt tẩy trang lau sạch lớp trang điểm trên mặt, thu dọn tất cả mọi thứ gọn gàng, còn giúp dọn vệ sinh căn hộ của cô, rồi mới rời khỏi nhà cô ấy.
Bên ngoài trời đã dần tối, dọc đường phố, từng chiếc đèn đường bắt đầu bật sáng.
Nhiệt độ buổi tối hơi thấp, một cơn gió thu thổi qua, lá cây rơi rụng xào xạc, phủ lên mặt đường một lớp lá vàng khô.
Căn hộ mà đàn chị thuê và ngôi nhà mà Đại Hành mua đều gần trường, nhưng lại ở hai hướng khác nhau, một cái ở cổng nam, một cái ở cổng bắc.
Hai hướng hoàn toàn ngược lại, đi bộ thì mất khoảng một giờ đồng hồ, Vu Nguyệt bắt xe buýt của trường, ngồi từ cổng bắc đến cổng nam.
Khi ra khỏi cổng nam của trường, đã là bảy giờ rưỡi.
Khu này chủ yếu là khu dân cư, cách khu thương mại vẫn còn một đoạn.
Lúc này bên ngoài trường không có nhiều người, qua thêm một con đường nữa là tới khu chung cư mà Đại Hành ở. Khi đi qua một cửa hàng tiện lợi, bất ngờ có tiếng bước chân hỗn loạn từ phía sau.
“Vu Nguyệt!”
Phía sau đột nhiên có người gọi tên cậu, giọng hơi chói tai, là giọng phụ nữ.
Bước chân của Vu Nguyệt khựng lại theo phản xạ, quay đầu nhìn.
Cậu còn chưa kịp nhìn rõ người vừa tới là ai, thì một cái tát vang lên bên tai, “chát” một tiếng, mặt cậu nghiêng hẳn về một phía.
Tai nghe có tiếng ù nhẹ, Vu Nguyệt mãi sau mới kịp phản ứng lại.
Người phụ nữ đó thẳng thừng cho cậu một cái tát.
“Vu Nguyệt! Cả nhà các người thật nhẫn tâm! Thế giới này biết bao nhiêu người chết, sao các người không chết đi!”
Người phụ nữ đó chừng hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài phong trần, có chút kích động, nói một hồi thì bật khóc, rồi lấy chiếc túi trong tay đập vào ngực cậu: “Nợ chúng tôi từng ấy tiền, bản thân thì lại học trường đại học tốt, có cuộc sống sung sướng, các người tính để chúng tôi sống thế nào đây!”
Sống sung sướng?
Vu Nguyệt thoáng ngẩn người.
Ngày trước, quả thật cậu từng sống sung sướng, nhưng chuyện đó đã là bao lâu trước rồi, cậu không còn nhớ nổi nữa.
Cậu nhận ra người phụ nữ này, là vợ của một đồng nghiệp cũ của cha cậu.
Cha cậu là người nhận thầu công trình, người ta vẫn thường gọi là chủ thầu.
Ngày trước, khi tình hình làm ăn tốt, gia đình cũng xem như có chút của ăn của để, cậu thực sự đã sống một cuộc sống không lo ăn uống.
Sau này, tình hình ngày càng tệ hơn, nghề chủ thầu chẳng khác nào bị làm khó. Cha cậu nhận công trình, tìm việc cho công nhân làm, còn ứng trước chi phí sinh hoạt cho họ, rồi giúp đỡ họ đòi tiền công khi bị nợ lương.
Số tiền mà cha cậu ứng trước không thể thu hồi lại được, tiền nợ người khác cũng không có cách nào trả nổi.
Ba năm trước, công trình mà cha cậu nhận gặp vấn đề, tập đoàn bất động sản vỡ nợ phá sản, chủ đầu tư không có tiền thanh toán khoản cuối, công trình xây được nửa chừng thì họ ôm tiền bỏ trốn, để lại đống hỗn độn cho cha cậu gánh chịu.
Dưới trướng ông có đến hàng chục, thậm chí hàng trăm anh em, nhưng lại không có tiền để trả lương cho họ.
Cha cậu là người có nghĩa khí, toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà đều dùng để trả trước lương cho anh em, nhưng vẫn còn cách rất xa so với số tiền cần thiết.
Bản thân ông còn đổ bệnh.
Suy thận cấp tính, thay thận cần hơn bốn trăm nghìn, đến giờ vẫn chưa tìm được nguồn thận phù hợp, mỗi tuần đều phải chạy thận, cả năm tốn hơn mười nghìn tiền điều trị.
Cha cậu nợ một đống nợ nần, từ khi học cấp ba, mỗi tháng Vu Nguyệt đều phải đi làm thêm để trả nợ và kiếm học phí cho mình.
Gánh nặng quá lớn đè lên vai khiến cậu cảm thấy ngay cả cười cũng là xa xỉ.
Giờ đây, bọn họ vẫn chưa chịu buông tha, ép cậu phải trả lời tại sao.
Cậu muốn phản bác rằng, số tiền đó không phải cha cậu nợ, cha cậu đã làm nhiều đến thế rồi.
Nhưng cậu không biết mở lời ra sao.
Công trình là do cha cậu nhận, công nhân cũng là do cha cậu tìm đến.
Các công nhân tìm không ra việc, đều là nhờ cha cậu giới thiệu công việc cho, đó là ân nghĩa.
Tiền công trình không thu hồi được, nửa năm trời cực nhọc đổ sông đổ bể, đó là mối thù.
Khi ba năm đã trôi qua mà tiền công trình vẫn chưa đòi lại được, chút ân nghĩa ấy cũng đã bị bào mòn sạch sẽ, chỉ còn lại thù hận.
Nhưng cậu có thể làm gì đây.
Cậu chẳng thể làm được gì cả.
“Con trai tôi không có tiền để học đại học, các người lòng dạ xấu xa như vậy, không sợ trời đánh à? Vất vả làm việc cả năm trời, mạng của người nghèo không phải mạng sao? Các người lấy tiền của chúng tôi để sống sung sướng, bảo chúng tôi phải sống ra sao?!”
Người phụ nữ vừa nói vừa khóc, tiếng chửi rủa của bà ta khiến không ít người dừng chân.
Vu Nguyệt cúi đầu, không nói một lời, mặc cho người phụ nữ dùng túi đập vào người mình để xả nỗi bất mãn.
Bà ta là phụ nữ, cậu không thể phản kháng.
Trong lúc giằng co, chiếc ba lô đen trên vai trượt xuống, rơi thẳng xuống mặt đất. Cậu cúi đầu, tóc che khuất mắt mày, không thấy rõ biểu cảm trong mắt cậu.
Người phụ nữ càng lúc càng kích động, giơ túi lên, định đập mạnh vào đầu Vu Nguyệt: “Mày có tư cách gì mà sống sung sướng như vậy? Sao chúng mày không đi chết đi?!”
Đăng bởi | GyuaOwO |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 8 |