Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu vẫn không chịu nghe lời, đúng không?

Phiên bản Dịch · 1178 chữ

Phản ứng sau cơn say thật đáng sợ, vậy mà kéo dài cả tuần cũng chưa tan.

Hầu kết của Đại Hành chậm rãi chuyển động, ánh mắt dời đi chỗ khác, cố gắng ổn định nhịp tim đang rối loạn:

“…Đến tìm chị tôi. Chị ấy đi công tác ở đây.”

Quả nhiên, giống như anh đã nghĩ.

Vu Nguyệt gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ đã hiểu, không hỏi thêm. Anh nhớ đến những cuộc gọi nhỡ và loạt tin nhắn dồn dập trên điện thoại:

“Cậu gọi cho tôi à? Vừa nãy tôi bận, không nghe thấy.”

Cậu còn dám nói thế.

Tôi lục tung cả thế giới để tìm cậu, suýt nữa thì phát điên.

Đại Hành khẽ liếm môi, một lần nữa cúi đầu xuống, ánh mắt tập trung vào từng đường nét trên khuôn mặt của Vu Nguyệt.

Anh muốn nhìn kỹ Vu Nguyệt, xem tuần qua anh sống thế nào, có ăn uống tử tế không.

Cánh tay anh vẫn đặt trên vai Vu Nguyệt, lòng bàn tay rõ ràng cảm nhận được từng đường nét xương cốt.

Sao cảm giác cậu ấy lại gầy đi một chút nhỉ?

Ngày nào tôi cũng mang cơm cho cậu, thế mà tại sao vẫn chẳng tăng được cân?

Cái khẩu trang kia lại cản trở, che đi mất khuôn mặt của cậu ấy.

Nhận thấy ánh mắt Đại Hành, Vu Nguyệt ngước lên:

“Làm sao thế?”

Ý nghĩ trong đầu anh luôn được hiện thực hóa thành hành động.

“Dạo này cậu không ăn uống đàng hoàng?” Đại Hành siết chặt cánh tay, kéo người vào trong lòng, rồi đưa tay tháo bớt khẩu trang của cậu. Khuôn mặt thanh tú lộ ra, anh chăm chú quan sát từng chi tiết:

“Vất vả lắm mới nuôi được tí thịt, giờ lại gầy đi.”

Vu Nguyệt liếc nhìn anh, rồi hờ hững quay đi, kéo khẩu trang lên:

“Không có chuyện đó đâu, cậu nhìn nhầm rồi.”

“Tôi mà nhìn nhầm?” Đại Hành cúi mắt, ánh nhìn quét từ dưới lên trên khắp người cậu.

Anh kéo dài giọng:

“Cậu có gầy đi không, chỉ cần chạm vào eo cậu là tôi cảm nhận được ngay.”

Nói xong, Đại Hành thả lỏng cánh tay đang ôm lấy cổ cậu, di chuyển xuống, vòng qua eo Vu Nguyệt và khẽ siết một cái:

“Ít nhất là giảm hai centimet.”

Vu Nguyệt: “…”

Chưa từng thấy cách đo lường nào kỳ cục thế này.

Làm như anh ta rất hiểu cơ thể tôi không bằng.

Vu Nguyệt hất tay anh ra:

“Có thể đổi từ khác không? Cái gì mà chạm với không chạm.”

Đại Hành nhướng mày:

“Chỉ cần ôm một cái là tôi biết.”

Vu Nguyệt nhíu mày:

“Im đi.”

Đại Hành khẽ cười, đôi mắt đào hoa ánh lên nét ranh mãnh:

“Vâng, thầy Vu.”

Suốt ngày bị cậu ấy chỉ tay năm ngón, vậy mà anh chẳng hề tức giận, còn đặc biệt thích bị đối xử như vậy.

Thậm chí, bị mắng một câu, anh lại thấy cả người dễ chịu.

Đại Hành đưa tay nhận lấy túi của Vu Nguyệt, khoác lên vai mình, rồi nói khẽ:

“Cơm trưa mang cho cậu lại không ăn được, lát nữa cùng nhau ăn một bữa rồi hãy về?”

“Không cần.” Vu Nguyệt liếc nhìn anh, giọng điệu lạnh nhạt:

“Từ giờ trưa cũng không cần mang cơm cho tôi nữa.”

Không gian chợt im lặng.

Câu nói này nghe như muốn vạch rõ ranh giới.

Đại Hành cúi mắt, nụ cười nơi khóe môi gần như tan biến ngay lập tức. Trong đôi mắt màu hổ phách, cảm xúc không rõ ràng:

“Không cho tôi mang cơm, vậy cậu định để ai mang cho mình?”

Vu Nguyệt nhìn anh chằm chằm hai giây, cảm thấy vô lý: "Tôi tự mua."

Nói xong, cậu lấy lại chiếc balo từ tay anh, khoác lên vai mình rồi quay người định rời đi.

Đại Hành giơ tay giữ lấy cổ tay cậu.

Vu Nguyệt khựng lại, quay đầu, ánh mắt rơi xuống những ngón tay rõ khớp của anh.

Ngón tay anh cong lại, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, lực không nặng.

Vu Nguyệt ngẩng lên, ánh mắt chạm vào anh, khẽ thở dài: "Sớm đã huề nhau rồi, anh cũng chẳng nợ tôi gì."

Đúng vậy.

Vu Nguyệt vốn không thích nợ ai bất cứ điều gì.

Ngay cả việc mỗi trưa anh mang cơm cho cậu cũng chỉ lấy lý do trả nợ lần mua thuốc mà ra.

Đại Hành nhìn cậu một lúc: "Thế thì cậu mua thuốc cho tôi thêm lần nữa đi, tôi thích nợ cậu."

"…"

Nghe xong câu đó, Vu Nguyệt không nhịn được, nghiêng đầu cười: "Anh bị bệnh à? Không bệnh thì uống thuốc làm gì?"

Đại Hành khẽ hạ mí mắt, ánh mắt dừng lại trên đôi môi nhếch lên của cậu, chiếc răng khểnh nho nhỏ lại ló ra một chút.

Đáng yêu thật.

Một tuần không gặp, đúng là rất nhớ thầy Vu.

Bị cậu mắng như vậy, lại thấy thoải mái hẳn.

Đại Hành buông lỏng ánh mắt, liếm nhẹ khóe môi, quay đi: "Tôi lái xe tới, ngồi xe tôi về nhé?"

Thực ra Vu Nguyệt còn có việc phải xử lý. Vừa quay xong một video, cậu muốn chỉnh sửa để đăng lên.

Ở cạnh anh thế này cũng hơi bất tiện.

Vu Nguyệt suy nghĩ một lát: "Tôi tự gọi xe được rồi, anh đi trước đi."

"Thế thì đi cùng."

Vu Nguyệt: "…"

Không để cậu từ chối, Đại Hành đã giơ tay giữ lấy cổ tay cậu, siết nhẹ hơn, kéo cậu ra đường gọi xe.

Bàn tay vừa nắm chặt, rõ ràng cảm nhận được cơ thể Vu Nguyệt khẽ run, bước chân cũng hơi khựng lại, như đang cố chịu đựng điều gì.

Nhận ra điều bất thường, Đại Hành dừng bước, quay sang nhìn: "Sao thế?"

Vu Nguyệt khẽ nhíu mày: "Không sao."

Ánh mắt Đại Hành tối lại, nhìn xuống cánh tay cậu, sau đó kéo tay áo cậu lên.

Da của Vu Nguyệt rất trắng, nên vết bầm tím trên cánh tay cậu cực kỳ rõ ràng, một mảng lớn, màu sắc đã chuyển sang tím sậm, trông vô cùng đáng sợ.

Đại Hành ngẩng đầu lên, giọng nói trầm hơn vài phần: "Làm sao ra thế này?"

Vu Nguyệt không có biểu cảm gì, kéo tay áo xuống: "Không cẩn thận bị chai nước khoáng rơi trúng, không sao đâu."

Bầm tím cả một mảng lớn mà bảo là không sao.

Chỉ một tuần không kèm cặp, không những bị quấy rối, còn tự làm mình bị thương.

Vết bầm tím ấy trên tay Vu Nguyệt, thậm chí còn khiến Đại Hành khó chịu hơn cả khi bị thương trên chính người mình.

Đại Hành nhìn cậu, ánh mắt sâu hơn, giọng nói trầm đến mức nguy hiểm: "Vu Nguyệt, cậu vẫn không chịu nghe lời, đúng không?"

Bạn đang đọc Đủ rồi! Anh à, em không phải phụ nữ của Thất Ngôn Tiền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GyuaOwO
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.