Vậy cậu run cái gì?
Đến gần khu đại học đã hơn sáu giờ, trời gần tối và sắc trời đã dần sẫm lại.
Đại Hành lái xe về bãi đỗ trong khu chung cư, hai người ăn tối qua loa bên ngoài rồi đi bộ về ký túc xá.
Đèn trong phòng 411 vẫn sáng.
Khi Vu Nguyệt đẩy cửa bước vào, Chu Mạc đang ngồi trước bàn học. Tài liệu trải đầy trên mặt bàn, tay cầm điện thoại đang lướt Douyin.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Mạc quay đầu lại, nụ cười trên môi chưa kịp thu lại thì đã thấy đằng sau gương mặt đẹp trai của người vừa bước vào còn có một gương mặt đẹp trai khác.
Vu Nguyệt và Đại Hành lần lượt đi vào.
Chu Mạc ngẩn ra một lúc:
"Hả? Hai cậu về cùng nhau à?"
Vu Nguyệt thần sắc thản nhiên:
"Gặp nhau ngoài kia nên cùng về thôi."
Chu Mạc gật gù:
"Ồ, vậy à."
Gặp nhau thật sao?
Rõ ràng lúc Đại Hành ra ngoài, trông có vẻ rất vội, như đang đi tìm ai đó.
Vu Nguyệt cảm thấy hơi lạ:
"Hôm nay cậu không về nhà à?"
"Không, kỳ này chẳng muốn về nhà chút nào. Mỗi lần về là lại bị gia đình chỉ trích. Tôi định thi lấy chứng chỉ FRM nên ở ký túc xá ôn tập cho tốt." Chu Mạc thở dài: "Nhưng mà cái này khó thi lắm, cậu biết không, đúng là hơi có độ khó..."
Ánh mắt Vu Nguyệt dừng lại trên chiếc điện thoại đặt trên bàn cậu ta.
Lúc này, màn hình vẫn đang chiếu một nữ streamer nhảy múa đầy cuốn hút.
Vu Nguyệt nhướn mày:
"Cậu cứ xem mấy thứ này suốt thì đúng là khó mà đậu được."
"..."
"Ha ha... tôi vô tình lướt phải thôi, thực ra tôi không thích xem mấy thứ này." Chu Mạc cười gượng gạo: "Bình thường tôi chỉ xem những thứ bổ ích, liên quan đến học tập thôi. Không tin thì xem này."
Vừa nói, vừa kéo màn hình điện thoại lên trên.
Liên tiếp mười mấy video, tất cả đều là video của các cô gái xinh đẹp.
Chu Mạc: "..."
Thật ra, cậu rất thắc mắc. Ở ký túc xá, chưa bao giờ thấy Vu Nguyệt hay Đại Hành lướt mấy video như vậy.
Cái này chẳng phải là chuyện rất bình thường trong ký túc xá nam sinh hay sao?!
Dưới sự "chuẩn mực" và "cao quý" của họ, cậu bỗng nhiên cảm thấy mình giống một tên mê sắc...
Chu Mạc hắng giọng, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại và đổi chủ đề:
"Đại Hành, tôi nhớ cậu đã thi đậu FRM rồi, có thể chia sẻ kinh nghiệm chút được không?"
Lúc này, Đại Hành đang ngồi thả lỏng trước bàn, cúi đầu chơi game, chân duỗi thoải mái.
Nghe vậy, anh ta khẽ ngẩng lên, nhếch môi cười nhẹ, giọng điệu thản nhiên:
"Cái đó thì có gì khó đâu, đọc hết tài liệu một lượt chẳng phải sẽ biết hết sao?"
"..."
Đọc hết một lượt?
Là biết hết???
Cậu đừng nói kiểu nhẹ nhàng như vậy, khiến tôi cảm giác mình rất ngu ngốc được không?!
"…Sao cậu lại giống Vu Nguyệt thế?" Chu Mạc suýt chút nữa nghi ngờ cuộc sống:
"Bộ não của học bá các cậu rốt cuộc phát triển thế nào vậy?"
Đại Hành liếc mắt:
"Cậu ta thì sao?"
Chu Mạc đáp:
"Trước đây tôi hỏi cậu ấy làm thế nào để ôn thi, cậu ấy nói cứ học thuộc cả quyển sách là được. Cái này người bình thường làm được sao?"
Điều khiến người ta tức hơn cả là, cách làm nghịch thiên như vậy đối với Vu Nguyệt chỉ là thao tác cơ bản.
Khả năng ghi nhớ của cậu ấy mạnh đến mức đáng sợ, gần như xem qua một lần là nhớ được.
Đại Hành khẽ nhếch môi, kéo dài giọng:
"Thầy Vu tất nhiên là lợi hại rồi."
Chu Mạc: "..."
Cái giọng điệu kiêu ngạo này là thế nào?
Rõ ràng không phải khen cậu, cậu đắc ý cái gì chứ?!
Chu Mạc có chút buồn bã, cuối cùng cũng nhớ ra mình cần học bài: "Thôi, không nói chuyện với các cậu nữa. Phương pháp của các học bá các cậu, người bình thường như tôi học cả đời cũng không theo kịp, tôi cứ ngoan ngoãn làm bài tập đi."
Nói xong, cậu thực sự không đụng đến điện thoại nữa mà bắt đầu chăm chỉ giải đề.
Vu Nguyệt có thói quen về ký túc xá là phải tắm rửa trước rồi mới học bài.
Đặt balo xuống ghế, cậu quay đầu nhìn Đại Hành: "Tôi đi tắm, cậu có muốn dùng phòng tắm không?"
Đại Hành thoát khỏi giao diện trò chơi, cúi đầu, cầm lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn: "Cậu tắm trước đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Vu Nguyệt nhìn anh một cái, không nói gì thêm, lấy quần áo sạch từ tủ rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Tắm xong đi ra, Đại Hành vẫn chưa quay lại.
Vu Nguyệt dùng khăn lau khô tóc, đi đến bàn học ngồi xuống, mở sách ra bắt đầu ôn tập.
Ngoài thời gian lên lớp, phần lớn thời gian còn lại của cậu là đi làm thêm hoặc tham gia các hoạt động câu lạc bộ, thời gian dành cho việc học thực sự không nhiều.
Cậu chỉ có thể tận dụng những khoảng thời gian rảnh ngắn ngủi.
Bây giờ còn sớm, cậu vẫn có thể học thêm một lúc.
Cho đến khi cửa ký túc xá được mở ra rồi đóng lại, bên cạnh vang lên tiếng bước chân, ai đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu.
Vu Nguyệt dừng động tác, ngoảnh đầu lại, liền thấy Đại Hành đang ngồi ở bàn bên cạnh, chăm chú xem hướng dẫn sử dụng của chai dầu xoa bóp.
Mua từ lúc nào, cậu không hề hay biết.
Vu Nguyệt ngừng lại một chút, tạm thời buông sách vở, chủ động lên tiếng: "Cái này dùng thế nào?"
Yết hầu Đại Hành khẽ động, giọng nói hơi khàn sau khi hút thuốc: "Bôi trong vòng 72 giờ sau khi bị thương, quá 72 giờ thì phải xoa bóp để tan máu bầm, giúp thuốc ngấm vào da, như vậy sẽ nhanh khỏi hơn."
"Ừm." Vu Nguyệt khẽ đáp một tiếng: "Tôi tự làm được."
Vết thương trên tay không nghiêm trọng lắm, cậu nghĩ một tay mình có thể xử lý.
Đại Hành ngẩng đầu liếc cậu, nhưng không đưa chai dầu cho cậu mà tự mình giữ lấy cổ tay Vu Nguyệt, kéo tay áo lên.
"..."
Vu Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ nhìn anh xử lý vết thương cho mình.
Cậu bị thương ở tay trái, không ảnh hưởng đến việc viết lách.
Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là có cảm giác hơi ê ẩm, mà vết thương không hở miệng, nên khi bôi thuốc cũng không có cảm giác gì.
Ngược lại, tay của Đại Hành ấm áp, từng động chạm trực tiếp lên da nơi cổ tay khiến Vu Nguyệt có cảm giác kỳ lạ.
Trước đây họ cũng từng nắm cổ tay nhau, nhưng ít nhất lúc đó còn cách một lớp áo.
Bây giờ Đại Hành giữ lấy cẳng tay cậu để cố định, bàn tay anh rất lớn, gần như bao trọn cổ tay Vu Nguyệt.
Khi ngón tay lướt qua da cậu, cảm giác hơi thô ráp lại tựa như có dòng điện nhẹ nhàng chạy qua, khiến Vu Nguyệt khẽ run lên.
Đại Hành ngồi thả lỏng, chân dài vươn ra hai bên, lưng hơi cong xuống, cúi đầu, tóc mái tự nhiên rủ xuống che khuất ánh mắt.
"Đau không?" Anh đột nhiên hỏi.
Vu Nguyệt hoàn hồn: "Không đau, không có cảm giác gì."
Đại Hành ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt cậu, nhẹ nhàng ném bông tăm vào thùng rác, giọng nói lơ đãng: "Vậy cậu run cái gì?"
"..."
Đăng bởi | GyuaOwO |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11 |