Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi phải ở bên người yêu

Phiên bản Dịch · 1527 chữ

Vương Văn Đông tháo tai nghe xuống, mời: “Đới Hoành, chơi game chút không?”

Trước đây, ba người bọn họ thỉnh thoảng cũng lập đội chơi game cùng nhau. Đới Hoành chơi rất giỏi, lại còn là dân visa, trang bị thì đầy ắp. Họ thường nhặt mấy món đồ anh không dùng nữa mà cũng có thể đi khoe khoang khắp nơi.

Nhưng không biết từ bao giờ, anh ấy dần không chơi với bọn họ nữa?

Hình như là...

“Không chơi.”

Ý nghĩ còn chưa rõ ràng, bên cạnh đã vang lên giọng nói trầm thấp nhưng lười biếng.

Chu Mạc cũng quay đầu lại: “Gần đây cậu sao chẳng chơi game với bọn tôi nữa? Tôi nhớ cái cảm giác được cậu gánh lắm đó!”

Căn hộ của Đới Hoành còn có cả một phòng game riêng, lần trước bọn họ đến chơi thử một lần, cảm giác cầm tay cầm ấy, thật sự rất đã, chơi game cũng sướng hơn rất nhiều.

“Không có thời gian, tôi phải ở bên người yêu.”

Câu nói nhẹ nhàng buông ra, anh ngồi xuống ghế, dáng vẻ lười biếng tựa vào lưng ghế, lấy điện thoại ra.

“……”

Lời này vừa dứt, cả ký túc xá bỗng chốc rơi vào yên tĩnh kỳ lạ.

Cửa nhà vệ sinh không đóng.

Vu Nguyệt đang cúi người rửa tay dưới vòi nước, nghe thấy câu đó cũng hơi khựng lại.

???

Vương Văn Đông hoàn toàn bị chấn động.

Cậu yêu đương từ bao giờ vậy?!

Mấy ngày trước lúc ăn cơm không phải vẫn còn là một con cẩu độc thân sao??

Sao giờ lại có người yêu rồi?

Tốc độ này không phải dạng vừa, nói không yêu là không yêu, mà nói yêu thì chỉ hai ngày đã thành đôi rồi.

Vương Văn Đông truy hỏi: “Ai thế? Ai vậy??”

Chu Mạc tò mò chết đi được: “Có phải hoa khôi khoa lần trước theo đuổi cậu không?”

“Tôi rất tò mò mắt nhìn của cậu cao như vậy mà rốt cuộc yêu ai? Là ai còn đẹp hơn cả Vu Nguyệt chứ?!”

“Nói đi!! Làm thoả mãn chút lòng hiếu kỳ của tôi đi!!”

Đới Hoành chẳng buồn ngẩng đầu, thờ ơ bật cười: “Cậu đâu phải người yêu tôi, sao tôi phải làm cậu thoả mãn.”

“……”

Khoé miệng Vương Văn Đông giật giật, định hỏi thêm gì đó thì thấy Vu Nguyệt từ nhà vệ sinh bước ra, biểu cảm vẫn giống mọi khi, lạnh nhạt không nhìn ra chút khác biệt.

Nhưng tại sao tai lại hơi đỏ?

Anh cũng không để ý, đổi người khác để hỏi.

Vương Văn Đông nằm bò ra lưng ghế: “Vu Nguyệt, Đới Hoành yêu đương rồi, cậu biết người yêu anh ta là ai không?”

Không khí im lặng một lúc.

“Không biết.” Ba từ cực kỳ cứng nhắc.

Chu Mạc đập bàn: “Tôi chịu, đến cả Vu Nguyệt cũng không biết, lại càng khiến tôi tò mò hơn!”

“……”

Hai người bàn tán về chuyện này một lúc lâu, gần như đoán hết hoa khôi các khoa trong trường.

Mà vẫn không nghĩ ra gần đây Đới Hoành thân thiết với ai.

Cậu ta căn bản đâu có nói chuyện với cô gái nào!

Rốt cuộc người yêu từ đâu chui ra?

Cuối cùng, câu chuyện cũng rơi vào bế tắc, cả hai đành quay lại đeo tai nghe chơi game tiếp.

Vu Nguyệt ngồi xuống ghế, không tham gia vào câu chuyện của họ, mở máy tính ra.

Môn chuyên ngành của họ có một bài tập nhóm, trưởng nhóm đã giao nhiệm vụ, ban đầu định nộp trễ hơn, nhưng hôm nay kết thúc livestream sớm, vừa hay có thời gian rảnh, nên làm xong luôn cho rồi.

Để tiết kiệm thời gian kiếm tiền, thời gian của cậu càng trở nên gấp gáp. Ngoài việc phải đi làm thêm và livestream, cậu còn phải hoàn thành bài tập của mấy môn khác, không thể dư ra chút thời gian nào.

Khi đã tập trung làm một việc gì đó, Vu Nguyệt hoàn toàn chìm đắm vào nó, không bận tâm tới những gì đang diễn ra xung quanh.

Đợi đến khi cậu định hoàn thiện nốt bài tập, cả người mới hơi thả lỏng ra.

Quay đầu lại thì phát hiện không biết từ khi nào, Đới Hoành đã kéo một cái ghế ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn chằm chằm vào cậu.

Đôi mắt đào hoa ấy vừa sâu thẳm vừa gợi cảm, ánh lên chút ánh sáng nhàn nhạt, trông cực kỳ chuyên chú.

Vương Văn Đông và Chu Mạc cứ tưởng Đới Hoành nói "ở bên người yêu" là đang nhắn tin với người yêu qua điện thoại.

Nào ngờ, người ta thật sự đang ở bên người yêu.

"......"

Lúc này Vu Nguyệt không có thời gian để ý đến anh ta.

Cậu thu ánh mắt lại, tiếp tục hoàn thiện phần cuối của bài tập.

Người bên cạnh giơ tay đưa một thứ gì đó tới gần môi cậu. Vu Nguyệt đang chăm chú nhìn màn hình, liếc mắt xuống dưới.

Là một cốc trà trái cây mà anh ta vừa gọi giao hàng.

Đúng lúc cậu cũng thấy khát, nên thuận tiện uống một ngụm.

Giọng nói trầm thấp, lười biếng vang lên bên tai: "Đói không, bảo bối? Có cần tôi gọi thêm đồ ăn không?"

Vu Nguyệt không kịp đề phòng, bị sặc ho khù khụ.

Cậu ho đến đỏ cả cổ và tai, quay lại nhìn thoáng qua, thấy Vương Văn Đông và Chu Mạc không chú ý đến động tĩnh bên này.

Cậu ngẩng đầu nhìn sang, hạ giọng: "Anh có thể đừng làm người khác thấy ớn lạnh được không?"

Đới Hoành không có chút hối lỗi nào hiện lên trong đôi mày mắt, đặt cốc trà trái cây lên bàn, kéo dài giọng: "Yêu đương chẳng phải ai cũng gọi như thế sao?"

"......"

Đằng sau, Vương Văn Đông và Chu Mạc đang ồn ào khi chơi game, âm thanh náo nhiệt đủ để che lấp hoàn toàn tiếng nói chuyện của họ.

Vu Nguyệt tựa lưng vào ghế, muốn mắng cũng chẳng nghĩ ra từ gì.

Đới Hoành khẽ nhấc mí mắt lên, ngồi thẳng dậy, nghiêng người lại gần: "Ngày mai cậu rảnh không?"

Ngón tay của Vu Nguyệt khựng lại một chút: "Để làm gì?"

"Ngày mai có thể qua nhà tôi không?"

"......"

Ý đồ của anh ta quá rõ ràng.

Vu Nguyệt liếc nhìn thời khóa biểu, dùng bút chỉ vào, giải thích: "Ngày mai là thứ Năm, tôi kín lịch, tối còn có hoạt động của câu lạc bộ."

"......"

"Vậy ngày kia thì sao?"

Vu Nguyệt lại xem thời khóa biểu: "Chiều ngày kia tôi không có tiết."

Đới Hoành nhướng mày: "Vậy thì......"

Vu Nguyệt bình thản nói tiếp: "Nhưng chiều đó tôi phải đi làm thêm."

Đới Hoành: "......"

Anh ta ngả người tựa vào ghế, gần như cười ra tiếng vì bực: "Cậu cố tình đúng không?"

Vu Nguyệt xoay bút trong tay, cười nhạt rồi quay đầu đi.

Ánh mắt của Đới Hoành dừng lại trên khóe miệng cậu, kiềm chế ý muốn cắn lên môi cậu ngay lúc này, anh ta cúi đầu thấp giọng đe dọa: "Nhớ cẩn thận, tôi sẽ ngược đãi con trai của cậu."

Vu Nguyệt liếc nhìn anh ta: "Anh còn có chiêu gì khác nữa sao?"

Đới Hoành giơ tay kéo tay vịn ghế cậu, cả người lẫn ghế bị kéo lại gần: "Nếu cậu không chịu về nhà tôi, tôi sẽ hôn cậu ngay tại đây."

"......"

Vu Nguyệt ngừng xoay bút, nghiêng đầu nhìn hai người đang chơi game phía sau.

Đới Hoành nắm lấy cằm cậu, nâng lên, khom người thấp xuống: "Dù sao tôi cũng chẳng ngại, tôi là đồng tính thì sao nào."

"......"

Người đã cúi sát xuống trước mặt, chỉ một giây nữa sẽ hôn lên.

Bên kia, Vương Văn Đông và Chu Mạc vừa kết thúc một ván game, trông có vẻ thua, đang nói chuyện ầm ĩ.

Vương Văn Đông: "Mẹ nó, ngu như chó, thua liền hai ván, đều tại tên ngốc đó."

Chu Mạc tháo tai nghe xuống: "Thằng ngốc đó là ai vậy? Ông tìm đâu ra người chơi tệ thế!"

Vương Văn Đông: "Chứ ai nữa, thằng bên ký túc xá kế bên, ngày nào cũng năn nỉ tôi kéo đi chơi, đánh thì như cớt."

Chu Mạc: "Từ ngày Đới Hoành không chơi game với tụi mình, đã lâu rồi tôi không được trải nghiệm cảm giác làm cục tạ được team gánh. Hu hu hu, đại thần cứu với!"

"......"

Hai người nói qua nói lại, dường như sắp quay đầu lại.

Hơi thở của Vu Nguyệt khẽ nghẹn, theo phản xạ nắm chặt tay vịn ghế.

"Ngày mai."

Động tác của Đới Hoành dừng lại giữa chừng, ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của cậu.

Vu Nguyệt mặt không cảm xúc đẩy anh ta ra: "Trưa mai tôi sẽ đến nhà anh."

Bạn đang đọc Đủ rồi! Anh à, em không phải phụ nữ của Thất Ngôn Tiền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GyuaOwO
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.