Bạn trai tin đồn
Vu Nguyệt đứng trước tủ đồ, quay lưng lại với cả phòng, thân hình thanh mảnh và gọn gàng trong chiếc áo T-shirt trắng và quần thể thao xám, tạo nên vẻ ngoài nhẹ nhàng mà tinh tế. Động tác giơ tay lấy đồ khiến vạt áo hơi nâng lên, lộ ra phần lưng xương xẩu và vòng eo nhỏ nhắn của cậu.
Đại Hành nhìn thấy cảnh ấy, hơi nhướng mày và cất tiếng "chậc" nhẹ. Cậu thầm nghĩ, Vu Nguyệt lúc nào cũng ăn uống qua loa, toàn những món thiếu chất dinh dưỡng, bảo sao mà gầy đến thế. Hôm nay anh còn đặc biệt mang bữa ăn về cho Vu Nguyệt, thế mà cậu lại chẳng thèm ăn. Đại Hành cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt khi tiếng máy sấy dừng lại, và lúc này trên màn hình điện thoại của anh đã hiện lên chữ "Game Over" từ bao giờ. Cậu khẽ nhắm mắt lại, bấm nút chơi lại một cách lười biếng.
Vừa mới ngồi vào bàn, Vu Nguyệt đã nghe thấy tiếng bàn tán náo nhiệt phía sau. Vương Văn Đông, với vẻ mặt tức giận, nhìn lên và nói: "Diễn đàn trường có người đăng bài... nói rằng cậu và Đại Hành là một cặp!"
Vu Nguyệt trợn mắt, ngơ ngác: “Gì cơ?”
Vương Văn Đông tỏ vẻ bất mãn: "Rõ ràng là tình bạn bốn người, tại sao chỉ có hai người bọn cậu được chú ý? Chẳng lẽ vì chúng tôi không đẹp trai bằng hay sao?” Vừa nói, Văn Đông vừa mở bài đăng để mọi người cùng xem.
Quả thực, từ lúc nhập học đến giờ, Vu Nguyệt và Đại Hành đã nhiều lần lọt vào mắt xanh của các sinh viên khác và xuất hiện trên diễn đàn bày tỏ tình cảm của trường. Những bài viết thường như:
- "Hôm nay trong thư viện tình cờ thấy một anh chàng thật sạch sẽ và gọn gàng, trái tim mình như rung lên, có ai biết tên của anh ấy không?"
- "Hôm nay trong buổi học công khai thấy một anh đẹp trai, toàn đồ hàng hiệu, nhìn trông thật phong cách nhưng không dám bắt chuyện. Có ai biết không?"
Cứ thế, hình ảnh của họ dần trở nên quen thuộc và nổi danh trong trường với danh hiệu "song hoa" của ký túc xá. Khi thấy có nhiều bức ảnh chụp trộm hai người cùng khung hình, nhiều người liền nghi ngờ rằng Vu Nguyệt và Đại Hành là một cặp đôi đặc biệt.
Vương Văn Đông nhìn bức ảnh chụp trong căng tin, than phiền: "Đây là lúc ăn cơm, rõ ràng tôi ngồi ngay bên cạnh, vậy mà người chụp lại cắt tôi ra ngoài, chẳng lẽ coi tôi như không tồn tại sao?"
Đúng là, bức ảnh sau khi bị cắt chỉ còn lại hình ảnh của Vu Nguyệt và Đại Hành, trông như một cảnh tượng lãng mạn trong phim thần tượng. Lại có một bức khác chụp họ trong lúc ăn tối, khi Đại Hành đưa tay lên vai Vu Nguyệt rồi bị cậu gạt tay ra ngay sau đó, nhưng khoảnh khắc đó đã được chụp lại và lưu lại trên diễn đàn.
Vương Văn Đông liếc nhìn Chu Mạc than vãn: "Hu hu hu, vậy có phải là chúng tôi không xứng đáng xuất hiện hay không?”
Chu Mạc lập tức đứng bật dậy, đầy phẫn nộ: "Cái gì cơ? Họ ghép hai người đẹp với nhau, còn tôi lại thành một cặp với cậu sao? Tôi không muốn đâu!"
Vương Văn Đông chớp mắt ngạc nhiên: "Gì chứ? Đó là điểm chính ở đây à?"
Dù không có ý định hẹn hò nhưng Vu Nguyệt cảm thấy không thoải mái với tin đồn này. Đột nhiên trở thành nhân vật chính trong một câu chuyện tình "giả tưởng" chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng đến cậu. Cả phòng lặng đi, mỗi người chìm vào suy nghĩ riêng, trong lòng họ, không ai thực sự hài lòng về tin đồn vô căn cứ này.
Vu Nguyệt quay đầu lại, muốn xem phản ứng của người bên cạnh.
Kết quả là, người đó chỉ dùng một tay chống đầu, dáng vẻ lười biếng và thong thả, chăm chú nhìn cậu và đưa tay ra: "Hân hạnh nhé, bạn trai tin đồn của tôi."
"…" Vu Nguyệt nhìn anh không chút biểu cảm: "Anh bị bệnh à?"
Đại Hành nhếch môi cười, nét cười thoáng qua đầy thờ ơ, vẫn là vẻ lười nhác như thường: "Lần đầu dính tin đồn với một chàng trai, cảm giác thật mới mẻ."
Vu Nguyệt: "…"
Bệnh nặng không nhẹ.
---
Hai giờ rưỡi chiều.
Tòa nhà Minh Đức.
Bầu trời bên ngoài có chút u ám, trông như sắp mưa.
Hôm nay là thứ Năm, tiết đầu tiên buổi chiều là lớp tiếng Anh.
Phòng học lớn đã chật kín người, chỗ ngồi còn lại không nhiều.
Chu Mạc kéo áo khoác chặt hơn, mắt lướt qua vài chỗ còn trống, “Vu Nguyệt, chúng ta đến trễ rồi, phía trước dường như không còn chỗ.”
Cả hai cùng chọn lớp tiếng Anh của một giáo viên, sau giờ nghỉ trưa liền cùng nhau đi đến lớp học.
Chu Mạc tinh mắt thấy hai chỗ trống ở hàng ghế đầu: “Chỗ đó còn hai chỗ, ngồi đó không?”
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi Vu Nguyệt vang lên báo tin nhắn. Cậu lấy ra nhìn.
Đại Hành: [Anh em tốt, giữ chỗ cho tôi nhé.]
“…”
Vu Nguyệt quét mắt một vòng qua phòng học đông đúc, rồi cất điện thoại vào túi: “Ngồi phía sau đi.”
Chu Mạc: “Ừ, cũng được.”
Hai người bước vào từ cửa trước, bầu không khí ồn ào chợt lắng xuống một chút.
Vu Nguyệt mặc áo sơ mi trắng bên trong với áo khoác màu xám bên ngoài, dáng người mảnh mai, cao ráo, đeo một chiếc balo đen đeo một bên vai, tóc mái rũ xuống tự nhiên, che nửa đôi lông mày, để lộ sống mũi thẳng, toát lên vẻ thanh thoát và sạch sẽ của một thiếu niên.
Ánh mắt các nữ sinh dường như vô tình lướt qua họ.
Chu Mạc đã quen với ánh mắt tập trung này khi thường xuyên ở cùng hai hotboy của trường.
“Đại Hành sao đến trễ thế?” Chu Mạc quay đầu hỏi: “Trưa nay ăn xong là không thấy ở ký túc xá nữa phải không?”
Hai người vừa nói vừa đi về phía sau lớp.
“Ừ.” Vu Nguyệt nhớ lại lúc ngủ trưa, mơ mơ màng màng nghe ai đó gọi tên mình: “Hình như bị gọi đi chơi bóng rồi.”
Chu Mạc vươn cổ nhìn xung quanh tìm chỗ trống: “Nói cũng lạ, trước đây Đại Hành rất ít ở trường vào buổi trưa, dạo này cứ ở ký túc xá hoài, lại còn mang cơm cho cậu, hai người dạo này quan hệ tốt ghê nhỉ?”
Biểu cảm của Vu Nguyệt thoáng dao động.
Quan hệ tốt thì chưa tới mức đó.
Nhưng cậu không ngờ người kia đã nói sẽ mời cậu ăn trưa một tháng, và đúng thật đã thực hiện lời hứa.
Mỗi trưa khi cậu về ký túc xá, một phần cơm trưa đã đặt sẵn trên bàn của cậu.
"Thứ bảy tuần trước anh ta bị cảm, tôi mang thuốc cho anh ta, anh ta bảo muốn trả ơn." Giọng Vu Nguyệt đều đều, giải thích mọi chuyện nhẹ nhàng qua vài câu.
"Thảo nào."
Hai người ngồi xuống ở một chỗ trống ở hàng ghế sau.
Vu Nguyệt đặt balo xuống, giữ một chỗ ngồi sát lối đi, đặt balo lên chiếc ghế còn trống.
Vẫn còn vài phút trước khi vào lớp.
Chu Mạc dựa người ra sau ghế, theo thói quen lấy điện thoại ra nghịch, mở diễn đàn của trường: "Tối qua tôi lướt diễn đàn lại thấy một bài đăng."
Cậu kể chuyện bát quái tối qua: "Cậu có biết hồi cấp ba Đại Hành là người thế nào không?"
Vu Nguyệt vốn không phải kiểu người thích bát quái, với chuyện của người khác cũng không quá tò mò, không chủ động hỏi han hay tìm hiểu.
Huống hồ, hồi cấp ba cậu với Đại Hành không liên quan gì đến nhau, sao mà biết được.
Vu Nguyệt lấy sách trong balo ra, đặt lên bàn, mở sách ra.
Đối với những lời nói của người khác, cậu luôn đáp lại một cách lịch sự.
"Là thế nào?"
Đăng bởi | GyuaOwO |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |