Tối nay đừng đi nữa, được không?
Hiện tại vẫn đang trò chuyện thảo luận, liên tục có tin nhắn mới nhảy ra.
Có người đã nhắc tên cậu mấy lần, Vu Nguyệt liền lướt lên trên cùng và bắt đầu đọc từ đầu xuống.
Phó hội trưởng đã gửi một thông báo @All, nói rằng tuần sau là Giáng Sinh, câu lạc bộ của họ sẽ tổ chức một buổi tụ tập, hỏi xem ai đăng ký tham gia.
Bên dưới toàn là tin nhắn xác nhận đăng ký:
[Đăng ký]
[Đăng ký]
Diệp Đàm: [Đăng ký]
[…]
Vẫn còn mấy người chưa trả lời, đều bị phó hội trưởng nhắc tên.
Trương Thạc: [Không đi, hôm đó tôi có việc]
Phó hội trưởng: [@Trương Thạc OK]
Trần Bội Bội: [Tôi cũng không đi được, tôi có hẹn rồi @Phó hội trưởng]
Phó hội trưởng: [OK]
Vu Nguyệt đọc hết tin nhắn, mở khung nhập liệu, gõ mấy chữ: [Tôi không đi]
Nghĩ một lát, cảm thấy câu này hơi lạnh lùng quá, cậu liền bổ sung thêm vài chữ rồi gửi đi.
Vu Nguyệt: [Tôi không đi, có việc khác]
Cậu vốn dĩ đã không thích tham gia mấy hoạt động thế này, huống hồ gì Diệp Đàm đã đăng ký, vậy thì cậu lại càng không muốn đi nữa.
Phó hội trưởng: [@Vu Nguyệt E rằng không được đâu, thầy Tôn nói cậu nhất định phải tham gia, nếu không sẽ không cộng điểm học phần cho cậu, vậy là kỳ sau cậu mất luôn học bổng đấy.]
Vu Nguyệt: ?
Rõ ràng có không ít người không tham gia, sao chỉ có cậu là không được?
Vu Nguyệt: [Trương Thạc cũng không đi mà?]
Phó hội trưởng: [Chuyện này chỉ áp dụng riêng cho cậu thôi, thầy Tôn thích cậu nhất mà.]
Phó hội trưởng: [Thầy ấy dặn kỹ rồi, bảo rằng cậu nhất định phải đi.]
Vu Nguyệt: […]
Thầy Tôn không có trong nhóm chat, tin tức đều do hội trưởng và phó hội trưởng truyền đạt lại. Mọi người bắt đầu bàn tán về chuyện này.
Lưu Minh Đào: [Tôi thực sự nhận ra rồi, hình như thầy Tôn rất thích Vu Nguyệt.]
Phó hội trưởng: [Đúng đúng đúng, lần nào điểm danh cũng nhất định phải gọi tên Vu Nguyệt, chỉ cần cậu ấy không có mặt là thầy sẽ hỏi tôi ngay Vu Nguyệt đâu rồi. Thầy ấy chưa từng hỏi ai khác như vậy.]
Triệu Minh: [Nghe nói thầy Tôn có một cô con gái, có khi nào muốn gả con gái cho Vu Nguyệt không? Sao lần nào cũng nhắc đến cậu ấy thế này (cười khóc)]
Trương Thạc: [Vu Nguyệt là cổ phiếu tiềm năng mà, ai mà không thích chứ? Vừa xuất sắc, vừa có tài, lại không chơi bời. Nếu tôi là phụ huynh, tôi cũng muốn gả con gái cho cậu ấy.]
Lưu Minh Đào: [Mọi người tưởng danh hiệu khoa thảo của thủ khoa luật là trò đùa chắc? Không ít thầy cô đều để mắt tới cậu ấy, còn tìm hiểu xem cậu ấy có người yêu chưa, muốn giới thiệu cho người quen đấy.]
*Khoa thảo: Cụm từ dùng trong giới học đường Trung Quốc, chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong khoa.
Trần Bội Bội: [Con gái thầy Tôn bao nhiêu tuổi rồi?]
Phó hội trưởng: [Hình như cũng là sinh viên năm nhất, nhưng không học cùng trường với chúng ta.]
Trần Bội Bội: [Thế thì mọi chuyện đều hợp lý rồi còn gì? Đỉnh thật, tìm người yêu vốn đã khó, giờ còn phải cạnh tranh với thầy giáo nữa.]
Lưu Phương: [Sao tôi không có một người bố như vậy chứ T^T]
Phó hội trưởng: [8 giờ sáng ngày 25/12, tập trung tại cổng nam trường Lâm Đại, du lịch đảo Đồng Châu một ngày @All]
Phó hội trưởng: [@Vu Nguyệt]
Phó hội trưởng: [@Vu Nguyệt]
Phó hội trưởng: [@Vu Nguyệt]
Phó hội trưởng: [Chuyện quan trọng nhắc ba lần, đừng giả vờ không thấy. Nếu cậu không đi, thầy Tôn sẽ làm khó tôi đấy. @Vu Nguyệt]
[…]
Vu Nguyệt lập tức cảm thấy đau đầu, nhưng lại không tìm được lý do từ chối, bèn dứt khoát không tham gia vào cuộc thảo luận nữa, thoát khỏi nhóm.
Ngón tay di chuyển, mở một thông báo chưa đọc khác.
Trong nhóm chat ký túc xá 411, Vương Văn Đông và Chu Mạc vẫn đang không ngừng nhắc tên cậu và Đới Hoành, hai người trò chuyện rôm rả dù chỉ có mỗi họ.
Vu Nguyệt lướt qua lịch sử tin nhắn của bọn họ một cách tùy ý.
Khi nhìn thấy bức ảnh một Đới công chúa đang cuộn tròn trên ghế, chăm chú đan khăn quàng cổ, ánh mắt cậu dừng lại một chút. Do dự giây lát, cậu nhấn giữ bức ảnh rồi lưu về máy.
Lướt điện thoại suốt nửa ngày, cả người cậu có phần thư giãn hơn.
Vừa mở nhóm chat lớp, cửa phòng bỗng bị đẩy ra từ bên trong.
Ngón tay Vu Nguyệt khựng lại, vô tình chạm vào khung chat.
Người kia bước đến trước mặt cậu, lặng lẽ đứng đó. Một giọng nói trầm thấp, lười biếng vang lên từ phía trên đầu cậu: “Xong việc rồi, bây giờ có thể hôn chưa?”
“……”
Lúc này Vu Nguyệt mới phản ứng lại.
Hóa ra người kia chờ đến bây giờ là vì khi nãy cậu đã nói "Đợi tôi giải quyết xong việc nhà đã."
Tim Vu Nguyệt đập mạnh hơn, ngón tay quên không rời khỏi màn hình, vô tình nhập một dãy ký tự loạn xạ vào ô chat. Cậu hơi dịch người ngồi thẳng lại, khẽ "ừ" một tiếng.
……
……
……
Vu Nguyệt chợt trống rỗng trong đầu, quay mặt đi, tim vẫn đập dữ dội, giọng khàn khàn nói: “Đới Hoành.”
“Ừm.” Người kia thấp giọng đáp.
Vu Nguyệt nuốt khan một cái: “Tôi phải về trường rồi.”
Đới Hoành giữ lấy cằm cậu, cúi đầu hôn cậu thêm một lần nữa, giọng trầm khàn:
“Tối nay đừng đi nữa, được không?”
——
Truyện này đã bị cắt xén rất nhiều, có nhiều chỗ không liền mạch. Nếu đọc không hiểu, bạn có thể bỏ qua. Xin đừng đánh giá thấp chỉ vì nội dung bị cắt (việc này không phải tác giả mong muốn). Nếu muốn đọc bản đầy đủ, có thể tìm 七言錢 trên Bilibili hoặc Weibo.
Đăng bởi | GyuaOwO |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 7 |