Thiên phú khôi phục
Tại yến tiệc.
Mọi người đều cúi đầu dùng bữa, Giang Văn Khang thân là gia chủ còn chưa mở lời, bọn họ đương nhiên không ai lên tiếng.
Khụ khụ——
Qua một lúc sau.
Giang Văn Khang khẽ ho khan hai tiếng.
Ánh mắt chậm rãi lướt qua mọi người, trên mặt lộ ra vẻ trầm trọng, thần sắc có chút mệt mỏi.
Mọi người vội vàng dừng động tác, nhanh chóng hướng mắt về phía Giang Văn Khang, im lặng chờ đợi ông lên tiếng.
Trầm mặc một lát.
Giang Văn Khang chậm rãi mở miệng: “Mọi người, không lâu trước Vân Tích Tuyết ra tay với con ta Giang Vũ, suýt nữa khiến nó chết bất đắc kỳ tử.”
“Hiện giờ chúng ta và Vân gia đã hoàn toàn xé rách mặt mũi, mọi người phải có sự chuẩn bị tâm lý.”
“Tiếp theo đây Vân gia có thể sẽ liên kết với những thế gia khác, cùng nhau nhằm vào Giang gia chúng ta.”
Nói đến đây.
Giang Văn Khang vẻ mặt ngưng trọng, sau đó quay đầu nhìn về phía Giang Trần bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ ôn hòa.
Lên tiếng nói: “Tiểu Trần, lần trước may nhờ có linh dược của con, nếu không đại ca của con e là lành ít dữ nhiều .”
Giang Trần đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Hơi khom người hành lễ với Giang Văn Khang.
Lên tiếng đáp: “Đại bá khách khí, chúng ta vốn là người cùng một tộc, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.”
“Tiểu Trần nói đúng.”
Lúc này.
Giang Văn Thanh ngồi bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa một câu.
Giang Văn Khang: “Ha ha, tốt tốt tốt.”
……
Trải qua một hồi im lặng ngắn ngủi.
Một vị trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phía Giang Văn Khang.
Trầm giọng nói: “Gia chủ, với thực lực của Giang gia, không thể nào đồng thời đối kháng với ba đại thế gia, tiếp theo đây người có dự tính gì?”
“Sợ gì, cùng lắm thì liều mạng, cùng bọn chúng cá chết lưới rách, kéo theo một kẻ đi cùng cũng được.”
Chưa đợi Giang Văn Khang lên tiếng.
Một vị trưởng lão tính tình nóng nảy lập tức lên tiếng, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
“Tam trưởng lão nói đúng đó, nếu không được chúng ta có thể dời cả tộc đi, Tiểu Vũ lần trước suýt nữa chết trong tay người của Vân gia, nếu Vân gia còn được đằng chân lân đằng đầu, đánh một trận thì đã sao?”
“Đúng vậy, cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng.”
Lúc này.
Không ít người cũng hùa theo.
Khoảng thời gian này thật sự quá mức uất ức, không ít tộc nhân Giang gia đã sớm kìm nén một bụng lửa giận, lúc này đều để lộ vẻ phẫn nộ.
Giang Văn Khang khẽ phẩy tay.
Mọi người lập tức im lặng.
“Khụ khụ~”
Ho khan hai tiếng.
Giang Văn Khang nghiêm nghị lên tiếng: “Giang gia chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện, nếu Vân gia lần này dám ra tay trước, vậy thì tử chiến đến cùng, tuyệt đối không thể làm mất uy danh của Giang gia.”
“Tử chiến đến cùng!”
Giang Văn Khang vừa dứt lời.
Xung quanh lập tức vang lên một trận tiếng hô lớn.
“Phụ thân, chỉ cần cho con một chút thời gian, một Vân gia nho nhỏ căn bản không đáng để lo.”
Đúng lúc này.
Giang Vũ ngồi bên cạnh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Văn Khang đang ngồi ở chủ vị, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.
Hả???
Theo Giang Vũ vừa lên tiếng.
Mọi người lập tức hướng ánh mắt về phía hắn.
Giang Văn Khang vốn định mở miệng hỏi gì đó.
Nhưng khi nhận ra khí tức ngày càng mạnh mẽ của Giang Vũ, con ngươi co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi, càng nhiều hơn là vui mừng.
Giang Văn Khang: “Vũ… Vũ nhi, thiên phú của con khôi phục rồi?”
Giang Văn Khang nhớ rất rõ, tu vi của Giang Vũ chỉ có Đoán Thể Cảnh nhị trọng mà thôi, không lâu trước còn suýt nữa bỏ mạng.
Thế nhưng hiện tại.
Hắn lại bộc phát ra tu vi Đoán Thể ngũ trọng, khí huyết chi lực quanh thân càng thêm cuồn cuộn, đúng là một thiên tài.
Các vị trưởng lão xung quanh cũng đều kinh hãi, hướng ánh mắt về phía Giang Vũ, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mọi người.
Giang Vũ gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, tuy Vân Tích Tuyết khiến con suýt chết, nhưng cũng coi như trong cái rủi có cái may, khiến thiên phú tu luyện của con khôi phục, còn có được một ít cơ duyên…”
Nói đến đây.
Giang Vũ khẽ dừng lại một chút.
Tiếp tục lên tiếng: “Đó là một phần truyền thừa, cụ thể là gì nhất thời con cũng không thể nói rõ, nhưng có một điểm có thể cam đoan với mọi người, thiên phú của con chỉ có mạnh hơn trước kia.”
Lời nói của Giang Vũ đầy chắc chắn.
Toàn thân toát ra vẻ tự tin nồng đậm.
Giang Văn Khang: “Ha ha ha~ Khôi phục là tốt rồi.”
“Còn về phần truyền thừa, con tự mình biết là được, không cần phải nói rõ với chúng ta, đó là cơ duyên của con.”
Dứt lời.
Giang Văn Khang quay đầu nhìn về phía các vị trưởng lão.
Trang trọng lên tiếng: “Mọi người, chuyện hôm nay, ta hy vọng các vị chôn chặt trong bụng, tuyệt đối không thể để người khác biết được.”
“Gia chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giữ kín như bưng.”
Đối mặt với lời dặn dò của Giang Văn Khang.
Các vị trưởng lão lập tức trịnh trọng đáp, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Bọn họ đều biết rất rõ.
Cơ duyên có thể khiến một người thiên phú hoàn toàn biến mất khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí trong thời gian ngắn tăng lên không ít tu vi, chắc chắn là một truyền thừa bất phàm, thứ mà nó liên lụy đến thật sự quá nhiều.
Chuyện này biết càng ít người càng tốt.
Hơn nữa.
Cùng với việc thiên phú của Giang Vũ khôi phục.
Cũng khiến mọi người một lần nữa dấy lên hy vọng mới, sắc mặt khó coi rốt cuộc cũng lộ ra một tia ý cười.
Chờ tâm trạng mọi người bình ổn trở lại.
Giang Vũ lại lên tiếng: “Ngoài việc tu vi khôi phục, con còn nhận được một số truyền thừa đặc biệt, có thể giúp ích cho cục diện của Giang gia, tiếp theo đây cứ giao cho con.”
Theo lời Giang Vũ vừa nói ra.
Các vị trưởng lão thần sắc vui mừng, bọn họ vô cùng ăn ý, không ai lên tiếng hỏi chi tiết.
Dù sao.
Đây là bí mật của Giang Vũ, hắn có thể nói với bọn họ nhiều như vậy, đã coi như là rất khó có được rồi.
Nhìn phản ứng của các vị trưởng lão.
Giang Văn Khang không khỏi gật đầu hài lòng.
Sau đó lên tiếng nói: “Nếu Vũ nhi đã nói như vậy, khoảng thời gian này mọi người nhẫn nhịn một chút, cố gắng đừng xảy ra mâu thuẫn với Vân gia, cứ để bọn chúng vênh váo một thời gian.”
“Vâng, gia chủ.”
Các vị trưởng lão lập tức đồng thanh đáp, lần này bọn họ trả lời vô cùng dứt khoát, trên mặt không còn vẻ phẫn uất nữa.
……
Giang Văn Khang: “Hôm nay là yến tiệc của gia tộc, tiếp theo đây đừng bàn đến những chuyện phiền lòng nữa, chúng ta cùng nhau uống rượu cho thỏa thích.”
Lúc này.
Tâm trạng Giang Văn Khang vô cùng tốt, biết được tu vi của con trai khôi phục, cảm thấy cả người đều thoải mái hơn không ít.
Giang Văn Thanh ngồi bên cạnh khẽ mỉm cười.
Nâng chén rượu trong tay lên.
Nhìn về phía Giang Văn Viễn bên trái.
Cười lớn nói: “Văn Viễn, ba anh em chúng ta uống một chén trước.”
Theo Giang Văn Thanh vừa dứt lời.
Giang Văn Viễn lập tức bưng chén rượu trước mặt lên.
Mỉm cười nói: “Đại ca, nhị ca, mời!”
Sau đó.
Ba người cụng chén với nhau.
Rồi trực tiếp uống cạn rượu trong chén.
“Ha ha ha~”
Nhất thời.
Ba anh em nhìn nhau cười.
Tiếng cười vang vọng khắp đại điện, bầu không khí vốn ngột ngạt lập tức tan biến không còn một mảnh.
Sau đó.
Giang Văn Khang nhìn về phía các vị trưởng lão: “Mọi người nhìn gì vậy, cùng nhau uống nào, hôm nay không say không về.”
Theo Giang Văn Khang vừa lên tiếng.
Các vị trưởng lão cũng không khách sáo.
Lập tức nâng chén uống cạn.
Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.
………………
Đăng bởi | Manhua_Wonderland |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 108 |