Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu một người cần lý do sao?

Phiên bản Dịch · 1470 chữ

Giang Trần phát hiện.

Cái cửa hàng cơ duyên này quả thực là một cửa hàng bách hóa.

Bên trong có đồ vật đủ thể loại gì cũng có.

Công pháp, bí thuật, vũ khí, không chỉ có huyết mạch, thậm chí ngay cả thể chất cũng có thể đổi được.

Nhưng vật phẩm càng trân quý.

Giá cả của nó tự nhiên càng đắt.

Mà muốn đổi những thứ này, thì cần phải có đủ điểm cơ duyên. Giang Trần nhìn một cái mới phát hiện.

Mình vậy mà có 1103 điểm cơ duyên.

【Hệ thống, điểm cơ duyên này làm sao để có được?】

〈Đinh!〉

〈Thu thập điểm cơ duyên rất đơn giản, dựa theo bội suất khi ký chủ tặng cơ duyên mà sinh ra, bội suất tương ứng, tương đương với điểm cơ duyên tương ứng.〉

【Vậy những thứ trong cửa hàng cơ duyên, nếu ta tặng cho người khác, có thể nhận được bạo kích thưởng không?】

〈Có thể nhận được ban thưởng bạo kích, nhưng để tránh ký chủ lợi dụng lỗ hổng, tặng đồ vật trong cửa hàng cơ duyên, không thể nhận được thưởng tích phân, và một tháng chỉ có thể kích hoạt một lần.〉

【Khốn kiếp…】

Vừa nghe hệ thống nói vậy.

Giang Trần không nhịn được buột miệng chửi thề.

Dựa theo lời hệ thống, mình tặng đồ vật trong cửa hàng cơ duyên cho người khác, quả thực có thể nhận được thưởng bạo kích.

Nhưng sẽ không nhận được tích phân bạo kích tương ứng.

Hơn nữa.

Còn có thời gian cooldown một tháng.

Theo lý thuyết.

Đồ vật đổi được trong cửa hàng cơ duyên, mỗi tháng chỉ có thể kích hoạt thưởng bạo kích một lần.

Nếu đổi vật phẩm cơ duyên lần thứ hai để tặng cho người khác.

Sẽ không nhận được bất kỳ phần thưởng gì.

Nhưng nghĩ kỹ lại.

Giang Trần cũng thông suốt.

Vẫn tương đối hiểu được cái hạn chế này.

Nếu không có hạn chế này.

Vậy thì y chẳng cần làm gì cả, trực tiếp lợi dụng người bên cạnh để liên tục cày điểm cơ duyên, nằm ở nhà tu luyện tăng cao thực lực là được.

Không xoắn xuýt nhiều về chuyện này nữa.

Giang Trần bắt đầu trầm ngâm một lúc, hướng ánh mắt về phía cột võ kỹ, hiện tại thứ y thiếu nhất chính là võ kỹ.

『võ kỹ Hoàng giai thượng phẩm《Hóa Cốt Chưởng》, giá đổi 100 điểm điểm cơ duyên:』

『võ kỹ Hoàng giai cực phẩm《Du Long Thương Pháp》, giá đổi 300 điểm điểm cơ duyên:』

……

《võ kỹ Huyền giai hạ phẩm《Phá Sát Quyền Pháp》giá đổi 500 điểm điểm cơ duyên;》

Xem một hồi lâu.

Giang Trần cắn răng.

Trực tiếp tiêu tốn 800 điểm điểm cơ duyên, đổi từ cửa hàng cơ duyên đổi một quyển võ kỹ Huyền giai trung phẩm.

Võ kỹ này tên là《Thiên Âm Cửu Huyền》, là một võ kỹ về cầm pháp rất tốt, tu luyện đến đại thành, uy lực bộc phát ra thậm chí có thể sánh ngang với võ kỹ Huyền giai thượng phẩm.

Đương nhiên.

Nếu Giang Trần muốn tu luyện đến đại thành cũng rất đơn giản, nếu tự mình sử dụng, hệ thống có thể trực tiếp truyền thụ.

Không bao lâu nữa là có thể thành thạo.

Nhưng Giang Trần không lựa chọn làm như vậy, lý do y sẽ đổi thứ này, là cố ý chuẩn bị cho Thượng Quan Minh Nguyệt.

Qua thời gian quan sát vừa qua.

Y biết rõ.

Nàng ấy chắc là chủ tu cầm đạo.

Dù sao lần này cũng phải đi giải quyết nhân quả, tặng quyển võ kỹ này còn có thể nhận được thưởng bạo kích, coi như một mũi tên trúng hai đích.

Thu cất võ kỹ.

Giang Trần lập tức khoanh chân xếp bằng,《Hỗn Độn Tạo Hóa Quyết》nhanh chóng vận chuyển, theo thiên địa linh khí không ngừng tràn vào cơ thể y, y cảm thấy lỗ chân lông đều giãn nở ra.

……

Bên kia.

Trong lầu các nào đó của một vị tiểu thư.

Kẹt~

Cửa phòng mở ra.

Tiểu Linh chậm rãi bước vào trong khuê phòng.

Bên cửa sổ.

Một vị nữ tử mặc bạch y nghe thấy động tĩnh.

Chậm rãi quay đầu lại.

Nhẹ giọng hỏi: “Thư đã đưa đến chưa?”

Tiểu Linh: “Tiểu thư, gia đinh nói thư đã đưa đến tay Giang công tử, nhưng lúc đó hắn không xem ngay.”

Thượng Quan Minh Nguyệt: “Không sao, đưa tới là được rồi!”

Lời vừa dứt.

Thượng Quan Minh Nguyệt hơi quay đầu, nhìn về phía tờ giấy trên bàn.

Khóe miệng không tự giác nở nụ cười.

Mà tờ giấy trên bàn lúc này.

Chính là《Thủy Điều Ca Đầu》do Giang Trần tự tay viết.

Nhìn bộ dáng này của tiểu thư nhà mình.

Tiểu Linh không nhịn được lên tiếng: “Tiểu thư, người sẽ không thật sự thích Giang Trần đó chứ, từ trong bài thơ này của hắn quả thực có ý cảnh phi phàm, nhưng thân phận của hai người chênh lệch…”

Nói đến đây.

Tiểu Linh không nói tiếp nữa.

Nhưng ý của nàng đã rất rõ ràng, chỉ vì một bài thơ mà thích đối phương, có phải hơi quá qua loa hay không.

Hơn nữa còn có một vấn đề mấu chốt.

Đó là thân phận địa vị của Giang Trần quá thấp, không xứng với tiểu thư nhà mình, đây là suy nghĩ thật lòng của Tiểu Linh.

Thế nhưng.

Đối mặt với những lời này của Tiểu Linh.

Thượng Quan Minh Nguyệt khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Minh Nguyệt ngoài cửa sổ.

“Tiểu Linh, ngươi cảm thấy, thích một người cần lý do sao?”

Vừa nghe vậy.

Trên mặt Tiểu Linh lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nàng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không cần sao?”

Thượng Quan Minh Nguyệt chậm rãi đứng dậy.

Lại nói: “Có lẽ cần, cũng có lẽ không cần!”

Lời vừa dứt.

Nàng cầm tờ giấy trên mặt bàn lên.

Chậm rãi đọc: “Minh nguyệt kỷ thời hữu? Bả tửu vấn thanh thiên, bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên…”

Tiểu Linh ngồi một bên yên lặng lắng nghe, không lên tiếng quấy rầy Thượng Quan Minh Nguyệt, nhưng vừa nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi.

Vẻ khó hiểu trên mặt nàng càng lúc càng đậm.

Qua hồi lâu sau.

Tiểu Linh vẫn không nhịn được.

Thấp giọng: “Tiểu thư, nhưng cho dù người và Giang công tử đến được với nhau, bên gia tộc cũng sẽ chẳng đồng ý.”

Theo lời Tiểu Linh vừa dứt.

Trên mặt Thượng Quan Minh Nguyệt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Nàng khẽ thở dài.

Nhẹ giọng nói: “Ta biết, ta chỉ là không muốn để lại tiếc nuối, cho nên mới muốn tạm biệt hắn thật tốt.”

Nghe giọng điệu cô đơn của tiểu thư nhà mình.

Tiểu Linh không khỏi cảm giác mũi cay cay.

Tiểu Linh: “Tiểu… tiểu thư…”

Nhìn bộ dạng này của Tiểu Linh.

Thượng Quan Minh Nguyệt khẽ xua tay.

Ôn nhu mở miệng: “Được rồi, đừng buồn nữa, có lẽ đây chính là số mệnh của ta, tuy không thể thoát khỏi, nhưng ít nhất hiện tại còn có cơ hội lựa chọn.”

Tiểu Linh: “Tiểu thư, hay là người trực tiếp bỏ trốn cùng Giang công tử đi, trốn đến nơi bọn họ không tìm được, như vậy là có thể thoát khỏi sự trói buộc của người khác rồi.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Linh.

Thượng Quan Minh Nguyệt khẽ lắc đầu.

Mở miệng nói ra: “Vô dụng thôi, trên người ta đã bị bọn họ lưu lại ấn ký thần hồn, cho dù trốn đến đâu, cũng sẽ bị dễ dàng tìm thấy, như vậy chỉ càng liên lụy đến hắn.”

Lời vừa dứt.

Thượng Quan Minh Nguyệt khẽ vuốt ve trán Tiểu Linh.

Cô bé này từ nhỏ đã đi theo nàng, nàng luôn xem như muội muội ruột thịt, quan hệ hai người rất tốt.

Đã sớm vượt qua cái gọi là quan hệ chủ tớ.

Vừa nghe vậy.

Hốc mắt Tiểu Linh đỏ hoe, cảm thấy số mệnh của tiểu thư nhà mình thật quá khổ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

Tiểu Linh: “Tiểu… tiểu thư đừng buồn nữa, Tiểu Linh sẽ luôn ở bên cạnh người.”

Thượng Quan Minh Nguyệt khẽ vỗ vai Tiểu Linh.

Ánh mắt lộ ra vẻ ôn nhu.

“Được rồi, khóc nữa sẽ thành mèo con mất thôi!”

……

Trăng sáng treo cao.

Trấn an Tiểu Linh xong.

Thượng Quan Minh Nguyệt lại ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn, sau đó chậm rãi đàn tấu.

………………

Bạn đang đọc Đưa Tặng Cơ Duyên, Ban Thưởng Gấp Bội! (Bản Dịch) của Chuyên Tâm Sách Phấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Manhua_Wonderland
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật hekare
Lượt thích 1
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.