Ngọc bội Bàn Long
Nhìn Trần Minh không ngừng dập đầu, Giang Trần thần sắc bình tĩnh vô cùng, thản nhiên nhìn hắn ta.
Giang Trần trầm ngâm một lúc.
Lạnh lùng lên tiếng: “Được rồi, lần này ta tạm tha cho ngươi, nếu còn có lần sau, đừng trách ta không nể mặt.”
Trần Minh: “Đa tạ thiếu gia khai ân, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không tái phạm.”
Lời vừa dứt.
Trần Minh cúi gằm đầu xuống, trong mắt lóe lên tia oán độc, thần sắc có chút dữ tợn.
Thế nhưng.
Khi hắn ta ngẩng đầu lên.
Biểu cảm trên mặt lại trở nên sợ hãi, khiến người ta không nhìn ra chút khác thường nào, khống chế rất tốt.
Giang Trần liếc nhìn Trần Minh một cái, sải bước đi về phía chủ điện, không lâu sau đã đến đại sảnh tiếp khách.
Vừa bước vào đại sảnh.
Giang Trần đã cảm thấy bầu không khí có chút ngưng trọng, người ngồi trên chủ tọa không phải gia chủ Giang Văn Khang.
Mà là một lão giả xa lạ.
Bên cạnh lão giả.
Ngồi đó là một thiếu nữ mặc trường bào màu tím, dung mạo tinh xảo, nàng có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, lông mày như tranh vẽ, đôi môi đỏ mọng như anh đào khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
Người này chính là đại tiểu thư Vân gia, Vân Tích Tuyết!
Lúc này.
Gia chủ Giang Văn Khang lại ngồi ở hàng ghế trưởng lão, bên cạnh ông ta đứng một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi.
Thiếu niên này mày kiếm mắt sao, mái tóc đen dài buông xõa tự nhiên trên vai, dung mạo vô cùng tuấn mỹ.
Vừa nhìn thấy thiếu niên này.
Giang Trần lập tức nhận ra thân phận của đối phương, y chính là con trai của Giang Văn Khang, Giang Vũ, cũng là nhân vật chính của buổi từ hôn hôm nay.
Chỉ là.
Thiên tài Giang gia ngày nào, hiện tại tu vi còn chưa cao bằng gã, cũng khó trách người ta đến tận cửa từ hôn.
Phải nói rằng.
Nhan sắc của Giang gia quả thực không thể chê vào đâu được.
Từ tình hình hiện tại, xem ra hai bên đã bàn bạc xong xuôi, gã đến cũng coi như đúng lúc.
“Trần nhi, lại đây!”
Ngay lúc này, từ phía bên trái vang lên một tiếng gọi, lập tức thu hút sự chú ý của Giang Trần.
Giang Trần theo tiếng nhìn lại mới phát hiện.
Người nói chuyện là một nam tử trung niên chừng bốn mươi tuổi, tuy sắc mặt có vẻ phong trần.
Nhưng chút nào cũng không ảnh hưởng đến dung nhan tuấn tú của ông ta.
Nam tử trung niên lên tiếng kia.
Chính là cha của gã ở kiếp này, Giang Văn Thanh!
Thu hồi ánh mắt.
Giang Trần tiến về phía Giang Văn Thanh.
“Phụ thân!”
Nhẹ nhàng chào hỏi một tiếng, Giang Trần ung dung ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Ngay lúc này.
Giang Văn Thanh đưa một hộp gấm cho Giang Trần.
Giang Trần: “Cha, đây là?”
Giang Văn Thanh: “Đây là ta đặc biệt chuẩn bị cho con, cứ nhận lấy đi, về nhà rồi từ từ xem.”
Lời vừa dứt.
Giang Văn Thanh nở nụ cười, ánh mắt nhìn Giang Trần tràn đầy vẻ yêu thương.
Nhận lấy hộp gấm.
Giang Trần liếc nhìn thoáng qua, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì trong hộp gấm này.
Lại là một cây "Xích Huyết Linh Chi" trăm năm.
Cần biết rằng.
Giá trị của thứ này không nhỏ, cho dù với thân phận hiện tại của phụ thân, muốn thu mua một cây Linh Chi trăm năm như vậy.
E rằng cũng phải trả giá không nhỏ.
Nhìn ánh mắt yêu thương trong mắt Giang Văn Thanh, Giang Trần không khỏi cảm động trong lòng.
…
Giang Trần vừa ngồi xuống không lâu.
Giang Vũ ngẩng đầu nhìn Vân Tích Tuyết phía trên.
Chậm rãi lên tiếng: “Chuyện từ hôn ta không có ý kiến, nhưng sính lễ Giang gia đưa trước đây, Vân gia phải trả lại đầy đủ.”
Theo lời Giang Vũ vừa nói ra.
Vân Tích Tuyết lập tức nở nụ cười.
Nhẹ giọng nói: “Được, không vấn đề.”
“Bốp bốp~”
Lời vừa dứt.
Vân Tích Tuyết khẽ vỗ tay.
Theo tiếng động vang lên, một đám người hầu nhanh chóng đi vào từ bên ngoài đại điện, trên tay bê không ít khay.
Trên khay có không ít trang sức linh khí dạt dào, vừa nhìn đã biết bất phàm, từ đó có thể thấy.
Giang gia lúc đó đã bỏ ra không ít vốn liếng.
Ngoài trang sức ra.
Phía sau còn có một cái rương vàng rực rỡ, khi chiếc rương được mở ra, bên trong chứa đầy Linh Thạch.
Nhìn thấy số Linh Thạch này.
Các vị trưởng lão Giang gia lập tức sáng mắt, không ít người lộ ra vẻ tham lam.
Nhìn phản ứng của mọi người Giang gia.
Nụ cười trên môi Vân Tích Tuyết càng thêm đậm, trong mắt ẩn chứa một tia khinh thường.
Lại lên tiếng: “Ngoài sính lễ ra, rương Linh Thạch này coi như bồi thường cho Giang gia.”
Lúc này.
Trên mặt Vân Tích Tuyết tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Thế nhưng.
Giang Vũ không nhìn rương Linh Thạch kia, mà là không ngừng tìm kiếm trong số trang sức, kiểm tra một lượt.
Giang Vũ nhíu mày.
Trầm giọng nói: “Sính lễ của ngươi hình như không đúng, ngọc bội Bàn Long của mẫu thân ta sao lại không có trong đó?”
Hửm??
Theo lời Giang Vũ vừa nói ra.
Nụ cười của Vân Tích Tuyết bỗng cứng đờ, trong mắt lộ ra tia kỳ lạ, nhưng rất nhanh đã bị nàng che giấu đi.
“Ngọc bội bị ta lỡ làm mất, chỉ là một miếng ngọc bội bình thường mà thôi, số Linh Thạch này hoàn toàn có thể bù đắp tổn thất rồi.”
Vân Tích Tuyết vừa nói xong.
Sắc mặt Giang Vũ lập tức trầm xuống.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Vũ nhìn chằm chằm, Vân Tích Tuyết cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nhưng nàng vẫn nhanh chóng ổn định lại tâm trạng.
Thần sắc trở nên vô cùng lãnh đạm.
Vẻ kiêu ngạo phơi bày không chút che giấu.
“Chỉ là một miếng ngọc bội rách nát mà thôi, Vân sư muội bồi thường nhiều Linh Thạch như vậy, ngươi nên biết đủ, tham lam sẽ mất mạng đấy.”
Ngay lúc này.
Một giọng nói chậm rãi vang lên.
Giang Trần bên cạnh nghe tiếng nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là một nam tử áo đen chừng hai mươi tuổi.
Lúc này.
Nam tử nhìn Giang Vũ với vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng khi quay đầu nhìn Vân Tích Tuyết, trong mắt lại tràn đầy vẻ si mê.
Giang Vũ bên cạnh lập tức hiểu ra.
Hai người này nhất định có gian tình.
Đối mặt với lời châm chọc của nam tử áo đen, Giang Vũ không hề phản ứng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Tích Tuyết.
Giang Văn Khang sắc mặt có chút khó coi.
…
Bên kia.
Giang Văn Thanh thấy một màn này, đang muốn chủ động lên tiếng chế giễu vài câu để Giang Vũ nhanh chóng lấy hôn thư ra.
Như vậy ông ta không chỉ có thể nhân cơ hội này để đàn áp Giang Văn Khang, mà còn có thể chiếm đoạt số Linh Thạch này, giúp con trai mình tăng cường thực lực.
Nhưng ngay khi Giang Văn Thanh định đứng dậy lên tiếng, lại cảm nhận được có người đè lên cánh tay mình.
Điều này khiến ông ta hơi khựng lại.
Cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện.
Lại là con trai mình Giang Trần, lúc này gã đang lắc đầu với ông ta, ý tứ trong đó quá rõ ràng.
Chính là muốn ông ta đừng lên tiếng.
Nhìn ánh mắt kiên định của con trai, Giang Văn Thanh tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng chỉ đành chậm rãi ngồi xuống.
Thấy Giang Văn Thanh không nói gì, các trưởng lão khác tự nhiên cũng không lên tiếng, cứ thế yên lặng quan sát.
…
Hửm???
Thấy Giang Vũ không trả lời.
Ánh mắt nam tử áo đen lập tức lạnh xuống.
Ngay khi y định lên tiếng lần nữa.
Giọng nói của Giang Vũ vang lên: “Những thứ khác ta có thể mặc kệ, nhưng ngọc bội Bàn Long nhất định phải trả lại.”
Giang Vũ thái độ rất kiên quyết.
Thấy Giang Vũ không biết điều như vậy, ánh mắt Vân Tích Tuyết lập tức lạnh xuống, nhiệt độ xung quanh không khỏi giảm xuống vài phần.
Lạnh lùng lên tiếng: “Ta đã nói rồi, ngọc bội bị mất, ngươi dây dưa nữa có ý nghĩa gì?”
“Đắc tội với Vân gia, đối với Giang gia các ngươi chẳng có chút lợi ích nào, hai đại thế gia còn lại đã sớm rình rập rồi.”
Lúc này.
Vân Tích Tuyết trực tiếp uy hiếp Giang Vũ.
Ý của nàng ta rất rõ ràng.
Nếu Giang Vũ còn không biết điều, Vân gia sẽ liên kết với hai đại thế gia còn lại để chèn ép Giang gia.
Nhìn Vân Tích Tuyết kia một bộ dạng nắm chắc phần thắng, ánh mắt Giang Vũ cũng lạnh xuống.
Thực ra.
Vân Tích Tuyết đến Giang gia từ hôn, bản thân Giang Vũ không cảm thấy có gì không đúng, dù sao y cũng không để tâm đến hôn ước này.
Từ hôn thì từ hôn thôi.
Nhưng bây giờ nàng ta lại muốn chiếm đoạt ngọc bội mẫu thân để lại, hành động này triệt để chọc giận Giang Vũ.
“Đừng dài dòng nữa, mau lấy hôn thư ra đi.”
Nam tử áo đen lại lên tiếng thúc giục.
Kìm nén cơn giận trong lòng.
Giang Vũ lại lên tiếng: “Ta hỏi lần cuối, ngọc bội Bàn Long ở đâu?”
“Rầm~”
Vân Tích Tuyết: “Giang Vũ, nếu ngươi còn không biết điều, thì đừng trách ta không khách khí.”
Vân Tích Tuyết vỗ bàn một cái, trực tiếp đứng dậy khỏi ghế, sát ý trong mắt không chút che giấu.
Lúc này nàng ta đã động sát tâm.
Giang Vũ: “Được, vậy ta sẽ như ngươi mong muốn, sính lễ này ngươi tự mang về đi, không cần trả lại nữa.”
Hửm??
Theo lời Giang Vũ vừa dứt.
Mọi người lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chỉ thấy.
Giang Vũ bước đến trước bàn.
Cầm bút trực tiếp viết một chữ Hưu thật to.
Sau đó.
Y ném tờ giấy đã viết vào Vân Tích Tuyết.
(休: hưu viết trên giấy là "hưu thư" nghĩa là giấy ly dị vợ)
Lạnh lùng lên tiếng: “Từ nay về sau, ngươi ta không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa, ngọc bội Bàn Long ta sẽ tự tay lấy lại.”
Giang Vũ vẻ mặt nghiêm túc.
Ánh mắt nhìn thẳng vào Vân Tích Tuyết phía trên.
…
Hửm???
Nhận lấy tờ giấy.
Nhìn chữ Hưu to đùng chiếm trọn tờ giấy, Vân Tích Tuyết đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó mới hiểu ra, sát ý bùng phát khắp người, thân thể còn khẽ run lên.
Lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi muốn hưu ta?”
“Cạch cạch cạch~”
Lời vừa dứt.
Tóc đen Vân Tích Tuyết bay múa, khí tức không ngừng tăng lên, sát ý ngập trời tuôn trào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Vũ.
Theo cơn thịnh nộ của nàng ta.
Xung quanh lại xuất hiện không ít băng tinh, nhiệt độ trong đại điện nhanh chóng giảm xuống, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
………
“Xoạt~”
Theo lời Vân Tích Tuyết vừa dứt.
Trong đại điện lập tức vang lên một trận xôn xao.
…
Bên kia.
Theo diễn biến của câu chuyện, Giang Trần càng thêm khẳng định phán đoán của mình, đại ca của gã nhất định không tầm thường.
Chỉ là.
Tờ hưu thư độc đáo này?
Lại khiến Giang Trần không khỏi bật cười.
………………
Đăng bởi | Manhua_Wonderland |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 125 |