Giai nhân trong lòng, khoảnh khắc êm đềm
………………
Hô——
Nhìn một hồi lâu.
Thượng Quan Minh Nguyệt chậm rãi khép lại quyển "Thiên m Cửu Huyền", ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Sau đó.
Thượng Quan Minh Nguyệt hướng ánh mắt về phía Giang Trần.
Nói nhỏ nhẹ: "Cảm ơn huynh, muội rất thích!"
Lời vừa dứt.
Nàng cẩn thận cất kỹ bí tịch.
……
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Hai người vừa uống trà vừa trò chuyện.
Chẳng mấy chốc, phía chân trời đã xuất hiện một tia sáng.
Nhìn mặt trời đang dần dần ló dạng ở phía đông.
Giang Trần quay đầu nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt.
"Muội vội vàng rời đi như vậy, chẳng lẽ không thể ở lại đây thêm một thời gian nữa sao?"
Thượng Quan Minh Nguyệt chậm rãi lắc đầu.
Lên tiếng đáp: "Không thể trì hoãn thêm nữa, kỳ thực ba ngày trước bọn họ đã muốn muội quay về rồi…"
Nói đến đây.
Thượng Quan Minh Nguyệt cúi đầu, giọng nói cũng trở nên nhỏ nhẹ hơn vài phần, không nói tiếp nữa.
Giang Trần khẽ gật đầu, không lên tiếng, mà chậm rãi đưa tay ra, ôm lấy vai Thượng Quan Minh Nguyệt.
Thượng Quan Minh Nguyệt khẽ nghiêng người, tựa đầu vào vai Giang Trần.
Lúc này.
Cả hai đều không nói gì.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt trời đang dần lên cao.
……
Chẳng biết từ lúc nào.
Hai người cứ như vậy mà ở bên nhau nửa canh giờ.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhẹ giọng lên tiếng: "Muội phải đi rồi!"
Nghe vậy.
Giang Trần chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Thượng Quan Minh Nguyệt, bởi vì hai người đang dựa vào nhau, hắn vừa quay đầu, chóp mũi của hai người suýt chút nữa đã chạm vào nhau.
Lúc này.
Cảm nhận được hơi thở nam tử phả vào mặt.
Gò má Thượng Quan Minh Nguyệt nhanh chóng ửng đỏ, nhịp tim cũng đập nhanh hơn không ít.
Bên kia.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt, trong lòng Giang Trần cũng không khỏi dâng lên một trận rung động.
Không nhịn được mà tiến gần thêm vài phần.
Rất nhanh.
Chóp mũi của hai người chạm vào nhau.
Cùng với việc chóp mũi chạm vào nhau, Thượng Quan Minh Nguyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, có thể nhìn ra hàng mi run rẩy không ngừng.
Lúc này nàng rất căng thẳng.
Chỉ là đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà thôi.
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Thượng Quan Minh Nguyệt, Giang Trần chậm rãi nghiêng đầu.
Môi hai người nhanh chóng chạm vào nhau.
Ưm…
Thượng Quan Minh Nguyệt nhất thời toàn thân cứng đờ, trong chớp mắt cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Hai tay nắm chặt lấy nhau.
Lúc này nàng trông có vẻ luống cuống tay chân.
Vài hơi thở trôi qua.
Giang Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, Thượng Quan Minh Nguyệt vẫn nhắm chặt hai mắt, hai má đỏ bừng.
Cảm nhận được động tác của Giang Trần dừng lại.
Hàng mi Thượng Quan Minh Nguyệt nhanh chóng run lên vài cái, chậm rãi mở đôi mắt đẹp ra.
Vừa mở mắt ra.
Thượng Quan Minh Nguyệt liền nhìn thấy Giang Trần ở trước mặt.
Nghĩ đến những gì vừa xảy ra.
Nàng vội vàng cúi đầu.
Không dám nhìn thẳng vào hắn.
Lặng lẽ một lúc lâu.
Tâm trạng Thượng Quan Minh Nguyệt mới dần dần bình tĩnh lại, sắc đỏ trên má cũng chậm rãi rút đi.
Nhìn sâu vào Giang Trần một cái.
Thượng Quan Minh Nguyệt lấy từ trong ngực ra một chiếc mặt dây chuyền.
Đưa cho hắn.
Nói nhỏ nhẹ: "Đây là ngọc bội muội thích nhất, huynh nhất định phải giữ gìn cẩn thận, lần sau gặp mặt trả lại cho muội."
Giang Trần nhận lấy ngọc bội từ tay Thượng Quan Minh Nguyệt.
Nghiêm túc nói: "Muội yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại ngọc bội nguyên vẹn cho muội."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Trần, Thượng Quan Minh Nguyệt không khỏi nở nụ cười, trông rất vui vẻ.
Sau đó.
Nàng chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Giang Trần vốn cũng muốn đứng dậy.
Nhưng Thượng Quan Minh Nguyệt lại đưa tay ra ấn vai hắn xuống.
"Huynh ở lại đây, đợi muội rời đi rồi hãy đi được không? Muội muốn huynh nhớ kỹ hình ảnh đẹp nhất của muội."
Nghe giọng điệu có chút cầu khẩn của Thượng Quan Minh Nguyệt.
Giang Trần dừng động tác đứng dậy.
Khẽ gật đầu.
Thấy Giang Trần đồng ý yêu cầu của mình.
Thượng Quan Minh Nguyệt chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Giang Trần, sau đó xoay người rời đi.
Giang Trần không quay đầu lại.
Ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào mặt trời đang dần lên cao.
Hắn hiểu.
Sở dĩ Thượng Quan Minh Nguyệt không cho mình tiễn nàng, là sợ lúc chia tay sẽ khóc.
Cho nên mới chọn cách này.
Dưới lầu.
Thượng Quan Minh Nguyệt vừa đi xuống lầu, Tiểu Linh đã xuất hiện trong tầm mắt nàng, trên người còn mang theo không ít đồ đạc.
Tiểu Linh: "Tiểu thư, Giang công tử hắn?"
Thượng Quan Minh Nguyệt: "Không sao, chúng ta đi thôi!"
Thấy Thượng Quan Minh Nguyệt không muốn nói nhiều, Tiểu Linh cũng không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa, hai người nhanh chóng bước ra khỏi lầu.
Họ không xuống núi.
Mà đi về phía khu rừng rậm rạp bên cạnh.
Lúc sắp rời đi.
Thượng Quan Minh Nguyệt vẫn nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Lẩm bẩm: "Giang Trần… Muội đợi huynh…"
Lời vừa dứt.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhanh chóng quay đầu lại.
Dẫn theo Tiểu Linh nhanh chóng xuyên qua rừng cây, khí chất lạnh lùng xa cách trên người nàng lại một lần nữa hiện lên.
Trên mặt cũng đeo lại một lớp mạng che mặt.
Đi được một lúc.
Họ gặp một đám người áo đen.
Bên cạnh còn đặt một chiếc kiệu.
Nam tử dẫn đầu nhìn thấy Thượng Quan Minh Nguyệt.
Lập tức cung kính lên tiếng: "Tiểu thư, gia chủ phái chúng tôi đến đón tiểu thư, mời tiểu thư lên kiệu!"
Thượng Quan Minh Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Bước vào trong kiệu.
Sau đó.
Mấy tên áo đen nhanh chóng nhấc kiệu lên, sau đó lại trực tiếp bước vào hư không, rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi.
……
Bên kia.
Giang Trần ngồi trong lầu khoảng nửa tuần trà, sau đó chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hắn không đi tìm Thượng Quan Minh Nguyệt nữa, mà trực tiếp đi xuống chân núi.
Tuy nhiên.
Vừa đi ra khỏi con đường nhỏ của lầu, Giang Trần liền nhận ra có người đang âm thầm quan sát mình.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Sau đó.
Giang Trần không đi đường chính về Giang gia.
Mà xoay người đi vào một con đường nhỏ hẻo lánh.
Giang Trần vừa rời đi không lâu.
Trong bụi cây bên trái nhanh chóng xông ra hai người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hướng Giang Trần biến mất.
Suy tư một hồi.
Một nam tử da ngăm đen lên tiếng trước.
"Ta đi theo dõi Giang Trần trước, ngươi mau chóng đi thông báo cho Tiêu thiếu gia bọn họ, để bọn họ dẫn người đến đây."
"Được!"
Nghe vậy.
Nam tử còn lại gật đầu đáp ứng một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy về phía cổng chính Thiên Hương Lâu.
Còn nam tử da ngăm đen kia.
Liền nhanh chóng đuổi theo hướng Giang Trần biến mất.
Không bao lâu.
Nam tử đã nhìn thấy bóng dáng Giang Trần.
Tốc độ đi bộ của hắn không nhanh.
Nhìn như đang du sơn ngoạn thủy.
Nhưng nam tử da ngăm đen luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Con đường nhỏ này cây cối um tùm, tuy rằng xung quanh cũng có một số thực vật, nhưng nhìn thế nào cũng thấy hoang vắng.
Hoàn toàn không phải là nơi thích hợp để ngắm cảnh.
Theo hắn thấy.
Ưu điểm duy nhất của nơi này, chính là không cần lo lắng bị hung thú tập kích, còn lại hắn thật sự không nghĩ ra được gì khác.
Nhìn Giang Trần đi không nhanh, nam tử cũng chậm rãi dừng tốc độ của mình lại, đi theo sau từ xa.
Nam tử da ngăm đen thầm nghĩ: "Hừ, mặc kệ tên này muốn làm gì, chỉ cần đợi thiếu gia bọn họ đến, nhiệm vụ hôm nay của ta coi như hoàn thành."
Nghĩ đến đây.
Tâm trạng nam tử liền tốt hơn không ít.
Khoảng nửa tuần trà sau, Tiêu Vân dựa vào dấu hiệu nam tử để lại dọc đường, đã thành công tập hợp với hắn.
Nhìn thấy bóng dáng Giang Trần.
Khóe miệng Tiêu Vân hiện lên nụ cười tàn nhẫn.
Lạnh lùng nói: "Thật là trời cũng giúp ta, vốn tưởng rằng kế hoạch lần này lại thất bại, không ngờ Giang Trần lại vội vã đi tìm chết như vậy, ngay cả mộ phần cũng tự mình chọn xong."
Bạch Hồng Phi bên cạnh nghe vậy.
Khóe miệng cũng hiện lên nụ cười lạnh lùng.
………………
Đăng bởi | Manhua_Wonderland |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 83 |