Chương 27: Toan Tính Của Hai Đại Thế Gia
………………
Nửa nén nhang sau.
Ba người bắt đầu ăn uống ngon lành, Giang Trần vừa ăn vừa chú ý quan sát biến hóa của Giang Đạo Tâm.
Hắn phát hiện.
Sau khi Giang Đạo Tâm nuốt thịt thỏ xuống, trên cơ thể lại xuất hiện từng đốm huỳnh quang, không ngừng hội tụ về phía thân thể.
Rõ ràng.
Những đốm huỳnh quang đó chính là năng lượng có trong thịt thỏ.
Mặc dù năng lượng này không nhiều.
Nhưng cũng đủ để kiểm chứng suy đoán của Giang Trần.
Sở dĩ có thể nhìn thấy tất cả.
Đương nhiên là nhờ vào Trọng Đồng, nếu không, cho dù là tu sĩ Động Thiên Cảnh cũng không thể nào nhìn ra được sự khác thường này.
Ăn uống no nê.
Ba người trò chuyện một lúc.
Sau đó liền bắt đầu tự mình tu luyện.
Giang Vũ truyền thụ cho Giang Trần và Giang Đạo Tâm một số võ kỹ, bọn họ cũng rất biết điều không hỏi nhiều, mọi thứ đều không cần nói cũng hiểu.
……
Ngày hôm sau.
Dưới sự dẫn dắt của Giang Vũ.
Ba huynh đệ bắt đầu lang thang trong Bách Thú sơn mạch, tuy nhiên bọn họ chỉ hoạt động ở khu vực ngoại vi.
Dù sao thực lực hiện tại còn quá yếu.
Nếu đi quá sâu vào bên trong.
Gặp phải những yêu thú Thần Hải cảnh.
Thậm chí là yêu thú cấp bậc cao hơn Thần Hải cảnh.
Sẽ là đòn chí mạng, hậu quả này không phải bọn họ có thể gánh vác nổi.
Gào gào——
Trong rừng rậm.
Tiếng gầm rú không ngừng vang lên.
Lúc này.
Giang Vũ và Giang Đạo Tâm đứng một bên quan sát.
Còn Giang Trần đang giao đấu với một con gấu khổng lồ.
Con gấu đen này có thực lực Đoán Thể Cảnh thất trọng đỉnh phong, mà Giang Trần đã khống chế thực lực bản thân ở mức lục trọng sơ kỳ, nhất thời một người một gấu đánh ngang tài ngang sức.
Cây cối xung quanh bị quật đổ la liệt.
Nhìn Giang Trần đối đầu với con gấu đen, không những không hề rơi vào thế hạ phong, ngược lại còn áp đảo đối phương.
Vẻ mặt hài lòng trên gương mặt Giang Vũ càng lúc càng rõ rệt, trong lòng càng thêm coi trọng người đệ đệ này.
Phải biết rằng.
Thân thể yêu thú vốn dĩ cường hãn hơn con người rất nhiều, cùng cấp bậc mà có thể chiến thắng, vậy đã được xem là thiên tài hiếm có, hiện tại Giang Trần lại còn có thể vượt cấp chiến đấu.
Điều này vượt xa dự liệu của Giang Vũ.
Tuy nhiên.
Càng như vậy Giang Vũ càng hài lòng, hiện tại Giang Trần có thiên phú như thế, bản thân hắn ta lại hỗ trợ thêm một chút.
Chắc chắn sẽ có được thành tựu không tồi.
Hơn nữa.
Giang Vũ còn phát hiện ra một vấn đề, tam đệ nhà hắn cũng không phải người thường, mới đến Bách Thú sơn mạch chưa được mấy ngày.
Thực lực của hắn vậy mà lại đột phá một tiểu cảnh giới.
Không chỉ như thế.
Thể hình của Giang Đạo Tâm cũng từ chỗ béo phì lúc ban đầu, chuyển biến thành dáng người bình thường.
Nhưng lượng cơm lại càng ngày càng nhiều.
Nói thật.
Lần này đến Bách Thú sơn mạch, người được hưởng lợi nhiều nhất hẳn là Giang Đạo Tâm, mỗi lần săn giết yêu thú.
Hơn phân nửa huyết nhục đều chui vào bụng hắn.
Ầm ầm——
Gào~
Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Con gấu đen bị Giang Trần đánh xuyên qua lồng ngực, sau đó trực tiếp ngã về phía sau, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Giang Đạo Tâm thấy vậy, lập tức lao về phía thi thể con gấu đen, ý cười trên mặt không hề che giấu.
Vội vàng lên tiếng: “Nhị ca, tối nay chúng ta ăn món chân gấu được không, thứ này nhất định đại bổ.”
Giang Trần mỉm cười.
Lên tiếng đáp: “Không thành vấn đề, đệ đi xử lý thi thể trước đi, lát nữa ta giúp đệ làm.”
Nghe Giang Trần nói vậy.
Giang Đạo Tâm lập tức lộ vẻ vui mừng, kéo thi thể con gấu đen đi về phía dòng suối nhỏ.
Đúng lúc này.
Giang Vũ bước đến trước mặt Giang Trần.
“Nhị đệ, Huyền Thanh tông và Lạc Vân tông sắp bắt đầu chiêu mộ đệ tử, chúng ta nên trở về rồi!”
Giang Trần khẽ gật đầu.
Lên tiếng đáp: “Vậy ngày mai chúng ta trở về, như vậy có thể có thêm thời gian chuẩn bị.”
Nghe vậy.
Giang Vũ khẽ gật đầu đáp lại.
Hai người trò chuyện một lúc.
Liền bước về phía Giang Đạo Tâm, ba người không bao lâu đã xử lý xong thi thể con gấu khổng lồ.
……
Thần Phong Thành!
Lúc này.
Tiêu gia và Bạch gia cũng đã nhận ra có điều không ổn, đã mấy ngày trôi qua, Tiêu Vân và Bạch Hồng Phi đều không xuất hiện, điều này khiến bọn họ ngửi thấy mùi vị chẳng lành.
Lập tức.
Hai đại thế gia phái vô số người đi tìm kiếm, sau một hồi tìm kiếm, bọn họ tìm đến sơn cốc nơi Giang Trần vứt xác.
Hửm???
Gia chủ Tiêu gia Tiêu Lãnh Sơn đi đầu.
Khi nhìn thấy những mảnh vải vụn dưới đáy cốc.
Ánh mắt lập tức ngưng tụ.
Tiêu Lãnh Sơn: “Vân nhi, đây là y phục của Vân nhi, bất kể là ai đã giết Vân nhi, ta nhất định phải bắt hắn ta phải trả giá bằng máu!”
Bên kia.
Gia chủ Bạch gia Bạch Triển Đường cũng đen mặt.
Tuy Bạch Hồng Phi chỉ là con riêng, nhưng dù sao cũng là con trai của hắn, hiện tại bị người ta vứt xác hoang dã.
Cơn giận trong lòng có thể tưởng tượng được.
Bạch Triển Đường: “Điều tra, ta mặc kệ các ngươi dùng cách gì, trong vòng ba ngày ta muốn biết Hồng Phi chết như thế nào.”
“Vâng, gia chủ!”
Theo lời Bạch Triển Đường vừa dứt, mấy tên hắc y nhân phía sau nhanh chóng lui xuống, không bao lâu đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này Tiêu Lãnh Sơn cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nhìn về phía mấy người bên cạnh.
Giận dữ quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi điều tra cho ta, tra không ra hung thủ thật sự, ta sẽ lấy mạng lũ phế vật các ngươi để chôn cùng.”
Lời Tiêu Lãnh Sơn vừa dứt.
Mấy tên nam tử kia lập tức biến sắc, không dám chần chừ thêm nữa, nhanh chóng chạy ra khỏi sơn cốc.
Đúng lúc này.
Một nam tử bên trái Tiêu Lãnh Sơn bước lên hai bước.
Nhanh chóng đi đến trước mặt Tiêu Lãnh Sơn.
Cung kính lên tiếng: “Lão gia, thuộc hạ trước đây có nghe người dưới trướng nhắc đến, thiếu gia dạo này hình như muốn ra tay với nhị thiếu gia Giang gia, ngài nói có phải là…”
Nói đến đây.
Nam tử không nói tiếp nữa.
Dù sao chuyện này nếu xử lý không tốt, rất có thể sẽ dẫn đến đại chiến giữa hai đại thế gia, hắn ta không gánh nổi trách nhiệm này.
Nam tử này tên là Chung Thanh.
Hắn ta là tâm phúc của Tiêu Lãnh Sơn.
Theo Tiêu Lãnh Sơn gần mấy chục năm nay.
Hửm???
Bạch Triển Đường bên cạnh nghe vậy.
Cũng nhìn sang.
Tiêu Lãnh Sơn: “Ý ngươi là, cái chết của Vân nhi có thể có liên quan đến tên Giang Trần kia?”
Chưa đợi Chung Thanh trả lời.
Bạch Triển Đường đã lên tiếng trước: “Không thể nào, tên Giang Trần kia chỉ là một tên phế vật, lần này chết còn có hai tên Đoán Thể cảnh bát trọng, ngươi cho rằng hắn ta có thực lực này sao?”
Đối mặt với chất vấn của Bạch Triển Đường.
Chung Thanh nhỏ giọng đáp: “Giang Trần hắn tự nhiên không có thực lực giết chết Đoán Thể Cảnh bát trọng, nhưng Giang gia đâu chỉ có mỗi Giang Trần, nếu như có người khác âm thầm ra tay thì sao?”
Theo lời Chung Thanh vừa dứt.
Tiêu Lãnh Sơn và Bạch Triển Đường đều chìm vào trầm mặc.
Suy tư một hồi lâu.
Hai người nhìn nhau.
Trong mắt đều lộ ra hàn ý vô tận.
Bạch Triển Đường trầm ngâm một lúc.
Lên tiếng trước: “Nếu cái chết của Hồng Phi lần này thật sự có liên quan đến Giang gia, ta không ngại để Thần Phong Thành bớt đi một Giang gia.”
Tiêu Lãnh Sơn khẽ gật đầu.
Lạnh lùng nói: “Đã như vậy, vậy thì cứ điều tra xung quanh Giang gia, tiện thể liên lạc với Vân gia, nếu thật sự là Giang gia làm, ba đại thế gia chúng ta cùng nhau ra tay là được.”
Bạch Triển Đường: “Được, cứ theo lời ngươi!”
Hai người bàn bạc xong.
Mang theo hài cốt rời khỏi sơn cốc.
Đương nhiên.
Trước khi rời đi.
Tiêu Lãnh Sơn và Bạch Triển Đường đã sắp xếp không ít người tiến vào sơn cốc, để bọn họ dọn dẹp sạch sẽ yêu thú bên trong.
Coi như là thu chút lợi tức cho con trai mình.
………………
Đăng bởi | hekare |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Manhua_Wonderland |
Lượt đọc | 71 |