Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kích hoạt cơ duyên, bạo kích ngộ đạo

Phiên bản Dịch · 1486 chữ

Nghe thấy tiếng bước chân.

Nữ tử dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn Giang Trần đang đi tới.

Nhìn đôi mắt như sao trời kia.

Trong mắt Giang Trần không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thượng Quan Minh Nguyệt: “Giang công tử, mời ngồi!”

Giang Trần nhanh chóng hồi thần, khẽ gật đầu với Thượng Quan Minh Nguyệt, sau đó tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.

Nhìn ánh mắt trong veo của Giang Trần, cùng với thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, Thượng Quan Minh Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cần biết rằng.

Nàng cũng từng gặp Giang Trần trước đây, trong một lần tình cờ, đối phương còn nhìn thấy dung mạo của nàng, mỗi lần gặp nàng, trong mắt hắn ta đều tràn đầy dục vọng.

Nhưng hôm nay Giang Trần như biến thành một người khác.

Không chỉ lời nói cử chỉ thay đổi rất nhiều.

Mà ánh mắt trong veo kia càng khiến người ta không thể ghét bỏ.

Trầm ngâm một lúc.

Thượng Quan Minh Nguyệt chậm rãi lấy ra một tờ giấy, nhìn về phía Giang Trần.

Chậm rãi lên tiếng: “Trước đây là Minh Nguyệt có mắt như mù, không ngờ công tử lại có tài năng như vậy, có thể viết ra tuyệt cú thế này.”

Giang Trần: “Haha, Minh Nguyệt tiểu thư quá khen rồi, đây chỉ là mấy câu trong đó thôi, không đáng gì.”

Nói đến đây.

Giang Trần không khỏi hơi tự đắc một chút.

Phải nói rằng.

Dùng thứ của tổ tiên để lại để ra oai đánh mặt, cảm giác quả thực rất tuyệt, tâm niệm của gã cũng thông suốt hơn không ít.

Ồ??

Mấy câu trong đó?

Thượng Quan Minh Nguyệt nắm bắt được từ khóa, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi.

Lại nói: “Giang Trần công tử, Minh Nguyệt có một chuyện muốn nhờ, không biết công tử có thể viết ra phần còn lại không, ta rất hứng thú với nội dung tiếp theo.”

Giang Trần: “Đương nhiên không vấn đề!”

Giang Trần vừa dứt lời.

Thượng Quan Minh Nguyệt khẽ vung tay.

Tờ giấy ở đằng xa tự động bay đến trước mặt Giang Trần, nhẹ nhàng rơi xuống bàn.

Nhìn thấy cảnh này.

Giang Trần khẽ nheo mắt.

【Xem ra, Thượng Quan Minh Nguyệt này không đơn giản như vẻ bề ngoài, chỉ bằng thủ đoạn cách không cầm vật này, tu vi của nàng ta ít nhất cũng là Thần Hải cảnh.】

Nghĩ đến đây.

Giang Trần rốt cuộc cũng hiểu ra.

Tại sao Thượng Quan Minh Nguyệt đến Thiên Hương lâu lâu như vậy, mà không có ai dám đánh chủ ý lên nàng ta.

Có lẽ những kẻ có ý đồ xấu kia.

Bây giờ cỏ trên mộ đã cao nửa mét rồi.

Giang Trần không nghĩ về chuyện này nữa, thuận tay cầm bút lông bên cạnh.

Nhanh chóng viết lên giấy.

Không lâu sau.

Giang Trần dừng động tác viết, nhìn về phía Thượng Quan Minh Nguyệt.

Nhìn thấy cảnh này.

Thượng Quan Minh Nguyệt khẽ giơ tay.

Tờ giấy chậm rãi bay về phía nàng.

Nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên.

Thượng Quan Minh Nguyệt chăm chú đọc.

“Minh nguyệt kỷ thời hữu? Bả tửu vấn thanh thiên… Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn…”

“…”

“…Thử sự cổ nan toàn”

“Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng sà nguyệt!”

Nhẹ nhàng đặt tờ giấy xuống.

Trong mắt Thượng Quan Minh Nguyệt tràn đầy vẻ kinh ngạc, điều khiến Giang Trần có chút bất ngờ là.

Khí tức của nàng ta vậy mà lại không ngừng tăng lên.

〈Ting!〉

〈Ngươi đã tặng một lần cơ duyên ngộ đạo, kích hoạt khen thưởng bạo kích gấp ba lần, nhận được ba lần cơ hội ngộ đạo!〉

【Hửm??】

Nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

Giang Trần vô cùng kinh ngạc, gã chỉ viết một bài “Thủy Điệu Ca Đầu”, vậy mà cũng có thể coi là cơ duyên.

Nhưng ngay sau đó.

Giang Trần lập tức mừng rỡ, ngộ đạo là thứ có thể chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nó không chỉ có thể tăng cường sự lĩnh ngộ của tu sĩ đối với đạo, mà thậm chí còn có thể tăng cường thực lực lên rất nhiều.

Bây giờ vậy mà lại cho gã ba lần cơ hội.

Nếu không có Thượng Quan Minh Nguyệt ở đây.

E rằng Giang Trần sẽ không nhịn được mà cười thành tiếng.

Phù——

Qua một lúc lâu.

Thượng Quan Minh Nguyệt chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt bình tĩnh lộ ra vẻ vui mừng.

Sau đó.

Thượng Quan Minh Nguyệt lại nhìn về phía Giang Trần.

Giọng nói thanh tao lại vang lên: “Đa tạ công tử, đã giải khai nghi hoặc nhiều năm của ta, giúp ta ngộ đạo.”

Lời vừa dứt.

Thượng Quan Minh Nguyệt khẽ cúi người hành lễ với Giang Trần.

Giang Trần: “Minh Nguyệt tiểu thư khách khí rồi, đây là tạo hóa của tiểu thư, ta chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi, cho dù không có những câu thơ này, tiểu thư ngộ đạo cũng chỉ là vấn đề thời gian.”

Nghe Giang Trần nói vậy.

Thượng Quan Minh Nguyệt không khỏi nhìn gã với ánh mắt khác xưa.

Sau đó, nàng khẽ lắc đầu.

Đáp: “Giang công tử không cần khiêm tốn, nếu không gặp được công tử, e rằng cho ta thêm mười năm nữa cũng không thể ngộ đạo.”

Lời vừa dứt.

Thượng Quan Minh Nguyệt vậy mà lại chậm rãi giơ tay lên, gỡ mạng che mặt trên mặt xuống.

Trong nháy mắt.

Ánh mắt Giang Trần bị thu hút.

Đó là một gương mặt vô cùng tinh xảo, mày liễu mắt phượng, làn da trắng nõn không tì vết, khí chất yếu đuối kia khiến người ta không khỏi nảy sinh ý muốn che chở.

Đẹp, thật sự quá đẹp!

Cho dù trong ký ức đã từng nhìn thấy dung mạo của Thượng Quan Minh Nguyệt.

Nhưng khi gặp lại.

Giang Trần vẫn bị nhan sắc của nàng làm cho kinh diễm.

Thượng Quan Minh Nguyệt: “Giang công tử, người sao vậy?”

Ngay lúc này.

Giọng nói của Thượng Quan Minh Nguyệt vang lên, Giang Trần nhanh chóng hoàn hồn, nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt đang mỉm cười ở đằng kia.

Giang Trần nhanh chóng khôi phục vẻ thản nhiên.

Nhẹ nhàng lên tiếng: “Xin lỗi, ta bị dung mạo của Minh Nguyệt tiểu thư làm cho kinh diễm, nhất thời hơi thất thố.”

Lời vừa dứt.

Giang Trần khẽ mỉm cười, sau đó liền khôi phục bình tĩnh, thu hồi ánh mắt.

Hửm~

Nghe Giang Trần nói vậy.

Gương mặt Thượng Quan Minh Nguyệt hơi ửng hồng, nàng cười khanh khách như tiếng chuông bạc.

Trong khoảnh khắc.

Xung quanh như trăm hoa đua nở, nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt tựa như tiên nữ giáng trần.

Ánh mắt Giang Trần lại bị thu hút.

Bên kia.

Nhìn ánh mắt không chút tà niệm của Giang Trần, Thượng Quan Minh Nguyệt càng thêm hài lòng, nàng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú ở đằng kia, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Lộp cộp——

Ngay lúc này.

Tiểu Linh vốn đã rời đi lại xuất hiện.

Lúc này, trên tay Tiểu Linh cầm một bình rượu, sau khi đặt bình rượu xuống, không dừng lại lâu, lại lui xuống.

Thượng Quan Minh Nguyệt: “Giang công tử, uống với ta một ly nhé?”

Giang Trần: “Đương nhiên không vấn đề!”

Cứ như vậy.

Hai người uống rượu với nhau trong lầu các, trò chuyện cũng dần dần trở nên thân thiết, không còn câu nệ như lúc đầu nữa.

Thượng Quan Minh Nguyệt: “Giang công tử, người thấy ta đẹp không?”

Giang Trần: “Rất đẹp, là nữ tử đẹp nhất mà ta từng gặp!”

Nghe vậy.

Thượng Quan Minh Nguyệt nở nụ cười.

Lại nói: “Vậy… người có thích không?”

Ặc…

Giang Trần hơi sững sờ.

Nhẹ nhàng lên tiếng: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!”

Thượng Quan Minh Nguyệt: “Ta từng thề, ai có thể khiến ta chủ động gỡ mạng che mặt xuống, ta sẽ gả cho người đó…”

Hửm???

Nghe vậy.

Giang Trần đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, mới gặp nhau chưa được bao lâu, sao đã nói đến chuyện kết hôn rồi.

Nhìn phản ứng của Giang Trần.

Trong mắt Thượng Quan Minh Nguyệt lóe lên vẻ thất vọng.

Chưa đợi Giang Trần lên tiếng.

Nàng lại nói: “Haha~ Vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, hy vọng không dọa công tử sợ.”

Lời vừa dứt.

Thượng Quan Minh Nguyệt lại đặt hai tay lên dây đàn.

Tiếng đàn du dương chậm rãi vang lên.

………………

Bạn đang đọc Đưa Tặng Cơ Duyên, Ban Thưởng Gấp Bội! (Bản Dịch) của Chuyên Tâm Sách Phấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Manhua_Wonderland
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.