Tu Tiên giới, một thế giới đào tim móc phổi ngươi (1)
Chương 1: Tu Tiên giới, một thế giới đào tim móc phổi ngươi (1)
“Mọi người không nên tin những gì được viết trong truyện. Tu tiên? Tu cmn tiên…”
“Mọi người động não suy nghĩ đi được không? Một nơi không có trật tự pháp luật, chỉ nhìn xem nắm tay người nào lớn hơn, có thể tốt hơn được bao nhiêu?”
“Cũng chẳng khác gì bắc Miến Điện…”
Linh Vân tông!
Trong một căn phòng gỗ nát ở khu tạp dịch, một nam nhân vóc người cân xứng, khuôn mặt tương đối tuấn tú, người mặc bộ đồ vải thô rách, nằm trên giường bất lực mà oán giận.
Nam tử này tên Lý Bất Phàm, đã từng là một độc giả cuồng nhiệt của thể loại truyện huyền huyễn tu tiên...
Mãi tới một ngày kia, vào một buổi tối mưa sa gió giật sấm chớp rền vang, trong đầu hắn đột ngột xuất hiện một giọng nói:
【 Thiếu niên lang, ngươi cốt cách thanh kỳ, là kỳ tài tu tiên vạn năm có một, xin hỏi ngươi bằng lòng thành tựu bất diệt không? 】
【 Chư thiên vạn giới đều phủ phục, vũ trụ hồng hoang ngươi vô địch… 】
Tu tiên?!
Lúc đó Lý Bất Phàm đã rất kích động, thật sự kích động!
Thế giới không có luật pháp, không có quy củ, chỉ cần hắn cường đại, tiên tử mỹ nữ đều là của hắn! Thần binh pháp bảo, của hắn! Tiên dược linh dược, của hắn! Đều là của hắn!
Lý Bất Phàm không chút do dự, cũng không có lý do gì để do dự, kích động gật đầu liên tục!
Theo một luồng sáng trắng lóe lên, Lý Bất Phàm xuyên tới thế giới ăn tươi nuốt sống người này. Thay vì nói là thế giới, thật ra nên nói nó chỉ là một khu vực, bởi hắn còn chưa rời khỏi khu tạp dịch này!
“Mọi người, trong vòng ba phút tập hợp!”
Một giọng nói uy nghiêm hệt như tiếng chuông lớn vang vọng khắp chốn, chấn tới mức màng nhĩ người ta đau nhức.
Lý Bất Phàm trực tiếp bắn người dậy, phóng ra phía ngoài.
Trên bãi tập hợp trống trải của Tạp Dịch phong đã có rất nhiều người tụ tập ở đây, Lý Bất Phàm nhanh nhưng bọn họ còn nhanh hơn!
Không nhanh không được nha, tu tiên thế giới người yếu là heo chó, không, còn chẳng bằng heo chó…
Heo nhà nông nuôi còn được ăn ngon uống đã một năm, mà các đệ tử tạp dịch ở nơi đây ăn trấu ăn rau, rất ít người có thể kiên trì nổi một năm, cơ bản chỉ mới nửa năm đã toi đời.
Sau khi Lý Bất Phàm tiến vào đội ngũ, phía sau hắn dần có mấy chục người xếp vào.
Đội ngũ có tới mấy trăm người nhìn về phía đám người phía sau với ánh mắt hơi đồng tình.
Bọn họ cũng biết, đây là đám đệ tử mới nhập Tạp Dịch phong, bọn hắn cũng biết những người này đã phải trải qua chuyện gì…
Nhưng không người nào dám mở miệng, thậm chí đánh rắm cũng không dám…
Có điều, có một số đệ tử tạp dịch lâu năm lại cười xấu xa nhìn về phía đám đệ tử mới phía sau.
Nhân tính vốn vặn vẹo, mấy tên đệ tử tạp dịch lâu năm này đã từng bị dạy dỗ rất nhiều ở đây, hiện tại thấy người mới gặp nạn, trong lòng bọn họ lại cảm thấy sảng khoái một cách khó hiểu.
“Đứng lại! Vì sao các ngươi tới trễ?!”
Một nữ nhân thân mặc áo giáp, vóc người cao ráo thon gầy mở miệng quát lớn.
Nữ nhân này tên là Liễu Diễm, là lão đại Tạp Dịch phong, cũng là một đệ tử ngoại môn thứ thiệt, trong tay nắm quyền sinh sát!
Nữ nhân này rất đẹp, nơi nên to thì to, nơi nên nhỏ thì nhỏ, Lý Bất Phàm thường xuyên nhìn lén đối phương rồi ghi dấu trong lòng, mỗi lúc trời tối người yên hắn lại hồi tưởng tới thân thể phập phồng kia mà vượt qua hết buổi tối này tới buổi tối khác…
“Quản sự đại nhân, đây là lần đầu tiên chúng ta tập hợp, hơi không quen.”
Trong đám người mới có một nam nhân rất đẹp trai tiêu sái bước ra.
Nghe nói cái tên này họ Trương, ở phàm tục hắn ta có gia cảnh không tệ lắm, có thể tính là tiểu địa chủ. Cũng bởi vậy, đám người mới vô thức coi hắn ta là lão đại!
“Có thể hiểu được, mặt sẹo, ngươi đi dạy cho đám người mới một chút đi.”
Liễu Diễm hơi nhếch mày lên. Có thể trở thành đệ tử ngoại môn đương nhiên phải có thiên phú tu luyện vượt trội. Nhưng có thể tới đây làm quản sự, nói rõ nàng là người có thủ đoạn!
Ngay sau đó, tên mặt thẹo tay cầm Trảm Mã Đao bên cạnh bước từng bước về phía cái tên họ Trương kia.
Tên mặt thẹo cũng là tạp dịch, hoặc có lẽ phải nói đúng hơn là mấy chục hộ vệ xung quanh đều là tạp dịch, nhưng bọn hắn là người nổi bật trong đám tạp dịch.
Bọn chúng được Liễu Diễm tán thưởng, trở thành hộ vệ, có thể dễ dàng quyết định sinh tử của đám tạp dịch trên Tạp Dịch phong bọn họ!
Vù vù…
Một vệt đao xẹt qua, cánh tay nam tử họ Trương bị chém đứt lìa, gần như không có chút dây dưa dài dòng gì.
Ngay sau đó, trên tay tên mặt thẹo đột nhiên xuất hiện một cái móc, cái móc giống hệt với cái móc treo heo khi giết heo ở nông thôn vậy.
Phốc một cái, móc câu móc vào xương quai xanh của Trương công tử, lực kéo quá lớn, trực tiếp treo Trương công tử lên thân cây cách đó không xa.
Đăng bởi | vânkhinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |