Sư Phụ Để Tự Hiểu Rồi (2)
Chương 13: Sư phụ đồ đệ ngộ rồi
Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh đã qua một ngày.
Lúc hoàng hôn, Thanh Vân đi dưới cây Linh đào trước mặt Ngọc Đỉnh: "Lão gia, người vì điều gì mà tức giận ạ?"
Ngọc Đỉnh nói: "Ta không phải tức giận, là ta thất vọng."
Thanh Vân mắt nhìn sơn động nói: "Hồng Viên sư huynh...làm sao bây giờ?"
Viên Hồng hôm nay đã thành đệ tử Ngọc Đỉnh.
Mà hắn còn là đạo đồng, thân phận phát sinh biến hóa, xưng hô tự nhiên cũng phải biến.
Xiển Giáo chính là nơi giảng dạy quy củ nhất.
"Hắn sẽ nghĩ thông thôi."
Ngọc Đỉnh mắt nhìn sơn động thản nhiên nói.
Lí tưởng đồ đệ này quá nhỏ, quá dễ dàng thỏa mãn, thiếu chút nữa là làm cho sư phụ như hắn xuống đài không được rồi.
Lúc này Viên Hồng lẳng lặng quỳ trong động phủ, hai tay ôm đầu, trên mặt đầy thống khổ.
"Viên Hồng, ngươi làm cho sư phụ quá thất vọng rồi!"
Lời nói Ngọc ĐỈnh cứ văng vẳng trong đầu hắn.
"Aaaa!"
Bỗng nhiên Viên Hồng hét lớn một tiếng, mở hai mắt, trong mắt hắn bắn ra ánh mắt hừng hực tự tin, đứng lên, từng bước một đi đến trước mặt Ngọc Đỉnh.
Thanh Vân kinh ngạc nhìn Viên Hồng.
Tuy rằng cũng là Viên Hồng đó, nhưng Viên Hồng lúc này trạng thái bây giờ và lúc trước hoàn toàn khác biệt, trên thân thể thần thái toát ra nhiều vẻ.
"Sư phụ, đệ tử đã đến."
Viên Hồng nhìn Ngọc Đỉnh nói, vừa cúi đầu quỳ gối.
Ngọc Đỉnh nhìn về phía Viên Hồng..
Bỗng ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, giờ phút này trạng thái với Viên Hồng lúc trước hoàn toàn khác nhau.
Lúc trước Viên Hồng khúm núm, không tự tin, tựa như một con cá ướp muối mơ tưởng có thể lật mình mẩy một cái.
Lề lối quá nhỏ!
Nhưng mà giờ phút này Viên Hồng toàn thân toát ra thần thái nhiều vẻ khác nhau.
Vẻ thần thái...gọi là Tự tin!
"Sư phụ, đệ tử cũng đã ngộ rồi!"
Viên Hồng nhìn Ngọc Đỉnh cảm kích nói.
Ngọc Đỉnh: 0o0
Ngươi ngộ rồi? Ngộ cái gì?
Biểu cảm của Ngọc Đỉnh thì vẫn như cao nhân trước đây, lãnh đạm hỏi: "Ngộ tới đâu rồi, nói xem."
"Đệ tử rốt cuộc hiểu được dụng tâm lương khổ của sư phụ.
Sư phụ dẫn ta xuống dưới núi, cho ta công cụ khai núi, chính là hy vọng ta có thể ngộ ra một con đường tự đi lên núi cho bản thân, từ đó đào ra một con đường thuộc về bản thân."
Viên Hồng nói giọng tự trách: "Đệ tử lúc trước quá ngu dốt mà không phát giác hóa ra sư phụ ôm kỳ vọng đối với đệ tử lớn như vậy, đệ tử để sư phụ thất vọng rồi, xin sư phụ trách phạt."
Nói xong cúi người bái trước Ngọc Đỉnh.
Thanh Vân sững sờ, nhìn Viên Hồng rồi lại nhìn Ngọc Đỉnh, trên "đầu dưa" dường như toát ra vô số dấu chấm hỏi(???).
Tên nhóc này ngộ ra được như thế sao?
Ngọc Đỉnh nhìn Viên Hồng quỳ gối ngay trước mình, sau khi giật mình, trong lòng hắn lặng lẽ cho tiểu Bạch Viên này một tràng tán dương.
Không sai!
Hắn thích nhất kiểu đồ đệ đọc đã hiểu được điểm tối đa.
"Rất tốt! Rất tốt! Viên Hồng, người có thể hiểu điều này làm sư phụ vui mừng khôn xiết, chứng tỏ sư phụ đã không nhìn lầm ngươi rồi."
Ngọc Đỉnh vẻ mặt vui mừng nói: "Kỳ vọng của vi sư thu đồ đệ là gì, là bồi dưỡng một bản thân khác sao? Không phải, tự nhiên là một ngày nào đó nhìn đồ đệ có thể đạt được, thậm chí là vượt qua trình độ của vi sư.
Cái này gọi là trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam, tu tiên chính là pháp tắc đi ngược sinh tử luân hồi, nếu là ngay cả vượt qua vi sư mà ngay điều này suy nghĩ thôi cũng không dám, thì ngươi còn tu tiên cái gì?
Nói xong hắn lấy Bát Cửu Huyền Công ra nói: "Bây giờ còn muốn vi sư thay ngươi giảng không?"
"Không cần sư phụ!" Viên Hồng đứng dậy tiếp nhận Thiên thư, trong mắt hắn hiện lên thần thái tự tin, "Đệ tử muốn bản thân đi ngộ, đệ tử tin mình có thể ngộ ra."
Có thể mà, đồ đệ!
Vi sư rất thích kiểu tự tin này của ngươi.
Nhưng nhớ là sau khi ngộ ra gì thì nhớ qua đây chia sẻ cho sư phụ những điều tâm đắc nhé!
Ngọc Đỉnh nhẹ nhàng gật đầu, cầm lấy phất trần đảo qua: "Trẻ con là dễ dạy, đi đi, đi xuống tự mình lĩnh ngộ đi!"
"Đệ tử cáo lui!"
Viên Hồng vẻ mặt cảm kích lui xuống.
Sau đó Viên Hồng đi tới trên một vách núi, ngồi xếp bằng hướng vào vách núi bắt đầu lĩnh ngộ Huyền Công.
Nhật nguyệt không ngăn, mưa gió không nghỉ.
"Lão gia, Viên Hồng sư huynh ngồi ở đó không ăn không uống đã nửa tháng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Trước cửa động Kim Hà, Thanh Vân đứng cạnh Ngọc Đỉnh, nhìn cái bóng kia trong mưa vẫn không hề nhúc nhích.
"Không đâu!"
Ngọc Đỉnh quay người vào sơn động, dù nói thế nào, tên Viên Hồng này cũng là thiên địa dị chủng thành tinh, cũng không có yếu ớt vậy đâu.
Đi vào ngồi trên giường mây lấy ra một cuốn ngọc sách.
Chỉ là rất nhanh Ngọc Đỉnh liền đặt sách xuống, ánh mắt rơi vào chỗ giường mây Chẩm Đầu.
Chỗ đó có một hộp ngọc có dán một lá bùa Tiên gia.
Đăng bởi | Yannn |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |