Kế Hoạch Cái beep Gì Cũng Vứt
"Có chuyện cứ việc xổ ra." Lý Tiên Duyên liếc Thải Phượng, thấy con nha đầu cứ lúng ta lúng túng, cũng hiểu hiểu ra cái đéo gì.
Dù sao cũng ít tiếp xúc với con bé này, hơn nữa nó đi theo cũng lâu rồi mà vẫn giấu giếm thân phận, hẳn là có chuyện khó nói.
Thải Phượng nghe Lý Tiên Duyên gật đầu, thở phào cái nhẹ nhõm. Lão nà nghe Doanh Cẩu bép nhép là Lý Tiên Duyên muốn thu cái thằng thiểu năng Đoàn Trần Phong làm đệ tử.
Ờ mây zing, gút!
Thân phận mình là phận hầu gái, muốn hầu ai là việc của ông chủ, mình xía mồm vào làm con beep gì.
Nhưng mà, thằng Đoàn Trần Phong ấy hả… éc éc, nhắc đến đã ngứa cả mắt!
Tuy là Lý Tiên Duyên có lý do của hắn, nhưng cũng có khả năng hắn nhìn lầm hàng dỏm.
Thằng này éo phải thiên tài đéo đâu, đúng chuẩn một thằng đần độn. Tự rắm rồi tự hít, còn hít một cách say sưa, lại còn bình luận cái beep gì mà: "Sống ngần này năm, chưa thấy thiên tài nào như ta".
Đệt mẹ, chưa thấy cái thể loại thần kinh nào như vậy!
"Chủ nhân, người có thật sự muốn thu hắn làm đệ tử không?" Thải Phượng vẫn hỏi lại lần nữa, lỡ đâu nói gì trái ý thánh ý là toi. Đệ tử đệ muội liên quan đéo gì đến con hầu?
Thấy ghét thì bịt mắt bịt mũi lại cho xong.
Lý Tiên Duyên lắc đầu nguầy nguậy, "Chưa chắc chắn, xem xét đã."
"Nó cũng có chút thiên phú về trận pháp, tính cách thì hơi… dị."
Vừa dứt lời, Thải Phượng họng đã nghẹn cứng chữ, định nói thì lại bị Lý Tiên Duyên cướp lời:
"Mà thôi, Tiên Duyên Phong của chúng ta có đứa nào bình thường đâu, đúng không?"
Thải Phượng nuốt ực, đcm suýt thì rước họa vào thân. Vậy ra là Lý Tiên Duyên vẫn muốn xem xét thêm, con bé cũng chột dạ.
"Đúng rồi chủ nhân, người thật là anh minh sáng suốt, lời nào ra lời đấy. Tuy là tính cách Đoàn công tử hơi… dị, cũng coi như độc nhất vô nhị."
"Ví dụ như tối qua, cái vụ tự hít rắm, thần thiếp đã nhận ra ngay là người phi thường. Cái mùi hương nồng nàn ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, may mà có Tinh La thổi sang bên tông chủ, nếu không tụi mình có mà toi."
"Thôi, không làm phiền chủ nhân uống…"
Chưa nói hết câu, Lý Tiên Duyên bật dậy như lò xo: "Cái gì?"
"Mày nói cái mùi kinh hồn bạt vía ở chỗ Toàn Đản là do thằng oắt con ấy xả?"
Lý Tiên Duyên trố mắt nhìn Thải Phượng, đòi một câu trả lời xác thực.
Thải Phượng gật đầu cái rụp, "Dạ đúng rồi, tôi vừa nói rồi còn mà!"
Lý Tiên Duyên đứng hình.
Ra là mình sang tận chỗ Toàn Đản để hít…
"Ọe…"
Lão nôn thốc nôn tháo, nôn hết cả nước trà vừa uống.
"Long Ngạo Thiên, cút ra đây cho tao!" Lý Tiên Duyên gào lên như con điên.
Long Ngạo Thiên đang tắm, đầu đầy xà phòng, quấn mỗi cái khăn tắm chạy ra, mặt ngơ ngác. Mình đâu làm gì nên tội? Sao sư phụ nổi giận đùng đùng vậy cà?
"Gì thế sư phụ?"
Lý Tiên Duyên chỉ tay về phòng Đoàn Trần Phong.
"Vác thằng ranh con đó ra hố phân, lột sạch quần áo, chưa nặng ba cân thì đừng có mà bò ra!" Lý Tiên Duyên mắt đỏ ngầu, mất hết cả hình tượng tiên nhân.
Long Ngạo Thiên đứng hình. Ác vậy sư phụ!
Tuy nhiên, đây đúng là cách trừng trị bá đạo trên từng hạt gạo. Nghĩ đến Đoàn Trần Phong, hắn cũng không có cảm tình gì tốt. Mới được dịp khoe mẽ chút y thuật ở Hồng Trần Chiêu đã bị thằng cha này dập cho te tua, mất hết cả mặt mũi.
Còn may là chưa tắm xong, không thì lại phải tắm thêm lần nữa!
"Rõ, sư phụ!" Dứt lời, Long Ngạo Thiên phi ngay vào phòng tắm. Thải Phượng còn ở đây, lỡ mà vận hết sức, khăn tắm rớt ra thì quê chết cha.
"Chủ nhân bớt giận, Thải Phượng không biết gì hết ạ." Thật đúng là một con hầu mẫu mực, cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe đều phải nằm lòng.
Lúc này, trên giường, Đoàn Trần Phong đã tỉnh. Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười đểu cáng.
"Hừ, lại định sai ta đi tưới phân, may mà ta thông minh, biết giả chết. Chứ không cái nghề đó thành nghề của ta luôn rồi. Haiz, nếu không phải nể mặt bàn cờ thì ta đi lâu rồi."
May quá, thoát được vụ dọn beep.
Bỗng…
"RẦM!"
Cánh cửa bật tung.
Một thân hình cao lớn lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn hiện ra nơi cửa.
Là Long Ngạo Thiên.
Đoàn Trần Phong vội nhắm mắt giả chết.
"Hắn muốn làm gì?"
Hé mắt nhìn, Đoàn Trần Phong thấy rõ. Long Ngạo Thiên chỉ mặc quần đùi, người ướt nhẹp.
Những giọt nước long lanh lấp lánh trên cơ thể, tôn lên những múi cơ cuồn cuộn, mạnh mẽ.
"Chết mịa!"
"Tiên Duyên Phong này không đơn giản là tên Lý Tiên Sư, cả đệ tử của hắn cũng có vấn đề!"
Nói rồi, Đoàn Trần Phong dồn hết sức lực vào… cửa hậu. Đó là phòng tuyến cuối cùng, kiên quyết tử thủ. Cho dù dùng xà beng cạy, cũng đừng hòng mở được cúc hoa của ta!
Long Ngạo Thiên tiến lại gần, Đoàn Trần Phong cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
"Hả? Hắn nắm chân ta!"
"Hả? Hắn xách ta dậy làm gì?"
"Tư thế này, hơi kỳ cục…"
"Chết mẹ, không ổn rồi!"
"Hả?"
"Hắn định vác ta đi đâu?"
Đoàn Trần Phong không dám mở mắt, sợ bị Long Ngạo Thiên phát hiện.
"Ơ? Mùi gì thế?"
"Sao lại dẫn ta ra hố phân?"
"Sao càng lúc càng nồng nặc?"
"Nhưng mà… sảng khoái phết?"
Long Ngạo Thiên xách chân Đoàn Trần Phong lên cao. Giờ đây, hắn hết đường chạy.
Đoàn Trần Phong cũng chẳng thèm giữ bí mật nữa, mở choàng mắt ra.
Hắn đã hiểu!
Long Ngạo Thiên định ném hắn xuống hố phân!
"Đồ khốn!"
"Bọn chúng bàn bạc lúc nào vậy?"
"Sao mình không hề hay biết?"
Long Ngạo Thiên cười khẩy, buông tay.
Đoàn Trần Phong rơi tự do, trong đầu lóe lên vài phương án, nhưng đều vô dụng. Giờ chỉ còn cách cuối cùng.
"Sư phụ, cứu con!"
"Con muốn bái sư!"
Ngay khi đầu sắp chạm đất, một bàn tay thon dài kịp thời túm lấy chân Đoàn Trần Phong.
"Phù…" Thải Phượng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tên Long Ngạo Thiên này cũng gan, nói ném là ném thật.
Đoàn Trần Phong nghiến răng, hai mắt nhắm chặt. Từ khi lọt lòng mẹ đến giờ, đây là lần đầu tiên mọi chuyện vượt ngoài dự tính, thậm chí hoàn toàn không lường trước được. Quan trọng nhất là, mình bị ép phải dùng đến hạ sách cuối cùng!
"Thật sự muốn bái sư?"
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |