Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Bạch lột xác thành... Gì đây trời?

Phiên bản Dịch · 1361 chữ

“Ê, Tiểu Bạch, mi định chuồn đấy à?” Trương Toàn Đản ngoái đầu lại nhìn Tiểu Bạch mặt mày tái mét như tàu lá chuối.

Bạch Ỷ Mộng thì đương nhiên muốn té, bám theo Chí Tôn thì có đi chân trời góc bể nàng cũng lăn xăn hết.

Nhưng mà, giờ này khắc này nàng cảm thấy thân thể có gì đó sai sai.

Ngay lập tức, mặt nàng càng trắng bệch hơn cả cái màn hình tivi nhà hàng xóm chiếu phim ma lúc nửa đêm.

“Sao thế?” Trương Toàn Đản lo lắng hỏi.

Tiểu Bạch lắc đầu.

“Không sao đâu, mấy ông đi đi, tui về nghỉ xíu.”

Nói xong, Tiểu Bạch định chuồn.

Lý Tiên Duyên nhìn Tiểu Bạch, thấy cứ kiểu gì.

Con gái con lứa, tự nhiên mặt mày xanh xao như sắp sửa gặp Diêm Vương.

Theo y lý Trung Hoa, tình trạng này chắc là sắp… tới tháng.

Nhìn Tiểu Bạch diện váy áo lụa trắng bay bay, quả thực không tiện lắm cho việc đó.

Há há.

Người quen thì phải giúp đỡ lẫn nhau mà lị.

Thánh thủ phụ khoa Lý Tiên Duyên quyết định ra tay nghĩa hiệp.

“Cô nương, cô khoan đã.”

Lý Tiên Duyên móc từ trong không gian hệ thống ra một bình đan dược, đổ ra một viên.

“Cô nương, tôi thấy cô hình như… sắp đèn đỏ tới rồi nhỉ? Đây, có một viên thuốc nè.”

“Tên nó là ‘Đỏ Gà Bạch Phượng Hoàn’.”

“Làm từ gà mái đỏ nuôi ở Tiên Duyên Phong, nhổ lông làm sạch sẽ, bỏ ruột, rồi thêm mấy thứ linh tinh như… đương nhiên là phải có, nhân sâm linh tinh…”

“Có tác dụng rất tốt trong việc giảm đau bụng kinh.”

“Thêm nữa, nếu mà… đo đỏ nhiều quá, thì còn có tác dụng bổ khí huyết.”

“Là thuốc gia truyền, đi xa tất mang theo, rất hiệu nghiệm đấy.”

Tiểu Bạch nhíu mày.

Xem ra Chí Tôn sống lâu quá cũng chán đời mà.

Chuyện đàn bà con gái mà ông cũng rõ.

Quá là tinh tế.

Nhưng mà, đàn ông con trai biết mấy chuyện này làm cái quái gì?

Cứ kì kì sao á.

Mà thôi, Chí Tôn cho thuốc thì dù không uống cũng phải giữ làm kỉ niệm mà lị.

Tiểu Bạch gượng cười, ngại ngùng nhận lấy viên thuốc.

“Cảm ơn.”

Lý Tiên Duyên gật gù.

Hai người nhìn Tiểu Bạch lủi mất sau đó mới rời đi.

Lý Tiên Duyên cũng không về, mà đi thẳng xuống núi.

Tiểu Bạch về tới phòng thì ngồi phịch xuống.

May có đệ tử mang nước nóng tới, vấp được hai ngụm.

Nước ấm chảy xuống cổ họng tới tận dạ dày, làm dịu cơn đau âm ỉ ở đan điền.

Nàng biết.

Nàng không phải bị tới tháng như Lý Tiên Duyên nói.

Đan điền của nàng đang có biến.

Chắc là do Lý Tiên Duyên vừa rồi dồn ép, làm cho đan điền của nàng bị… cạn kiệt năng lượng!

Nước ấm chỉ có thể xoa dịu được phần nào.

Cơn đau dữ dội hơn khiến Tiểu Bạch ôm bụng lăn lộn trên sàn.

Mặt nàng càng thêm trắng bệch.

Trắng như tờ giấy, không chút huyết sắc.

Mồ hôi túa ra như tắm, nhỏ giọt xuống sàn.

Mồ hôi trên người làm ướt đẫm lớp sa y màu trắng mỏng manh.

Làn da trắng nõn như ẩn như hiện bên dưới.

“Chuyện gì… xảy ra?”

“Đan điền của ta… trống rỗng!”

“Chí Tôn vừa rồi… đã hút cạn đan điền của ta.”

“Yêu đan của ta… sắp vỡ!”

Tiểu Bạch cố chịu đau, xem xét tình hình bên trong.

“Chết toi!”

“Nếu không bổ sung năng lượng kịp thời, chắc chắn không qua khỏi kiếp nạn này.”

Tiểu Bạch lục tung nhẫn trữ vật, lấy ra một đống bình ngọc.

Cũng không cần biết chúng là cái thứ thuốc gì, cứ nhét hết vào mồm.

Linh khí từ thuốc dần dần theo đường tiêu hoá lan toả ra.

Yêu đan đỏ rực như cục than hồng, tỏa sáng chói lọi.

“Không đủ!”

“Vẫn chưa đủ!”

Tiểu Bạch gần như tuyệt vọng.

Nếu không có đủ đan dược, chắc chắn không qua nổi cửa ải này.

Nếu thời gian quay trở lại, nàng tuyệt đối không dám chọc ghẹo Lý Tiên Duyên nữa.

Chỉ một cái liếc mắt thôi mà đã khiến đan điền nàng tan nát.

Xem ra nàng đã đánh giá thấp sức mạnh của Chí Tôn rồi.

Tiểu Bạch nằm thoi thóp trên sàn.

Lúc này nàng cũng chẳng còn cảm thấy đau nữa.

Áo lụa trắng đã nhuốm những giọt máu đỏ tươi.

Trên nền vải trắng, những giọt máu càng thêm nổi bật.

“Ha ha!”

Tiểu Bạch thế mà lại cười vào lúc này.

“Xem ra Chí Tôn nói đúng, mình… thật sự tới tháng rồi.”

Tiểu Bạch biết, đó là máu từ đan điền vỡ nát chảy ra.

Nhưng lúc này, nàng đã không còn sức cứu vãn nữa.

“Hết rồi!”

“Nhiệm vụ lão tổ giao phó chưa hoàn thành mà ta đã… về với cát bụi.”

“Cũng chưa kịp dặn dò ai là tộc trưởng Hồ tộc đời tiếp theo.”

“Ngoài Trương Toàn Đản ra ta còn chưa thử… với ai khác cả.”

Vô vàn tiếc nuối dâng lên trong lòng.

Trong mắt Tiểu Bạch ngấn lệ, đầy vẻ không cam lòng và hối hận.

Đan điền vỡ nát, nàng sẽ không chết.

Mất yêu đan, cùng lắm biến thành hồ ly con.

Nhưng mà, cả đời này sẽ chỉ là một con hồ ly nhỏ bé.

Chẳng ai có thể chữa lành đan điền tan vỡ, để nàng ngưng kết yêu đan lại lần nữa.

Chẳng ai làm được!

Tuyệt vọng, Tiểu Bạch dần nhắm mắt.

Từ từ, cơ thể nàng co rúm lại, biến thành một con hồ ly nhỏ.

Từ ánh mắt trống rỗng của hồ ly con, có thể thấy Tiểu Bạch đã mất đi linh trí.

Hồ ly con ngửi ngửi cái mũi, như đang tìm kiếm thứ gì.

Ngửi từng bình đan dược một.

Đột nhiên, nó thấy một viên đan dược nằm chỏng chơ trên sàn.

Nó ngửi ngửi rồi há miệng nuốt chửng.

Dần dần, hồ ly con thiếp đi.

Bên trong đầu hồ ly con.

Nếu có ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh hãi.

Linh hồn và ký ức của Tiểu Bạch đang bị giam cầm ở đó.

Nàng không vùng vẫy.

Chỉ lặng lẽ, bất động.

Bỗng nhiên, cơ thể hồ ly con bắt đầu biến đổi.

Hồ ly con toả ra ánh sáng trắng chói mắt.

Một lúc sau.

Nghe thấy tiếng xích sắt đứt gãy.

Ánh sáng trên người hồ ly con càng thêm rực rỡ.

“Hửm? Khí tức gì đây? Quen quen…”

Huyền Cơ Tử đang ngồi trong sân bỗng cảm nhận được một luồng yêu khí cực mạnh.

“Trong Huyền Thiên Tiên Tông sao lại có yêu khí mạnh như vậy?”

Vô Nhai Tử không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh.

“Đi, đi xem sao, hình như là ở khu tiếp khách.”

Huyền Cơ Tử nhíu mày.

“Khu tiếp khách? Chẳng lẽ là Tiểu Bạch!”

Huyền Cơ Tử cứ tưởng Tiểu Bạch đã đi cùng Lý Tiên Duyên rồi.

Cứ phòng hờ, ông liền triệu tập mọi người, đi xem sao.

Tiên Duyên Phong.

Nhà trúc ở sâu trong hậu viện.

Trâu Đen đang dạy Cáp Sĩ Kỳ ăn… phân, bỗng nhiên mặt nó nghiêm lại, đặt Cáp Sĩ Kỳ xuống đống phân.

“Hửm? Khí tức gì đây? Quen quen…”

Trâu Đen cười hề hề.

“Lão Cáp, có yêu khí kìa, mi có lộc ăn rồi!”

Nói rồi, nó tóm lấy Cáp Sĩ Kỳ, biến mất tăm.

Khi Trâu Đen tới khu tiếp khách Huyền Thiên Tiên Tông, Huyền Cơ Tử và mọi người cũng vừa tới.

“Tông chủ, có chuyện gì vậy?”

Huyền Cơ Tử lắc đầu.

“Hi vọng không phải chuyện xấu.”

Trâu Đen gật gù, chờ đợi ánh sáng tan biến, một bóng người xuất hiện.

Trâu Đen và Lão Cáp, mặt mũi méo xệch.

“Chín…”

Bạn đang đọc Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn! (Bản dịch) của Thị Phi Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.