Hội phúng viếng như cái chợ - drama nổ banh xác!
Hôm nay, đánh dấu ngày thứ bảy Thanh Vân Kiếm Tông bị diệt cmn tông. Bảy ngày cúng cơm, Lục Tử Du thay sư phụ tiếp khách như tiếp thị. Đến toàn là mấy ông trùm tông môn, vì Thanh Vân Kiếm Tông cũng coi như là có máu mặt giang hồ. Lẽ ra phải bận bịu tiếp đón, xếp chỗ các kiểu, cơ mà nhà cửa tan hoang, lấy đâu ra người mà làm mấy trò phù phiếm đó? Thế là Lục Tử Du cứ quỳ một chỗ gật lia gật lịa như đồ chơi, cũng chả ai chê trách được.
Đến toàn là dân kiếm đạo, đám nho sĩ chó đẻ một mống cũng không thấy. Chẳng biết tụi nó đến hay không đến, mà nghĩ kỹ lại cũng đếch quan tâm!
"Đệch mợ! Không ngờ Chí Tôn lại làm chuyện thất đức vậy, nhục nhã mặt mũi kiếm tu!"
"Đúng rồi! Chí Tôn là kiếm-nho song tu, mà tụi nho sĩ đếch đứa nào thèm ló mặt tới."
"Ơ kìa, chuyện chưa ngã ngũ, đừng có vội kết luận."
"Chưa ngã ngũ cái đách gì? Huyền Thiên Tiên Tông đến gây sự xong, rút quân thì cả đám lên bảng đếm số hết. Ngay cả lão tổ Thanh Vân Kiếm Tiên cũng ngủm củ tỏi. Thử hỏi xem, trên đời này ngoài Chí Tôn với Thái A ra ai làm được trò đó? Mà Thái A thì vừa solo với lão già Tiêu Diêu Kiếm Tông, tan xác cmnr!"
"Thế... thế..." Tên vừa bênh Chí Tôn bị phản dame, cứng họng không nói nên lời. Quả thật, nếu không có chứng cứ gì khác, thì chỉ có thể đổ vạ cho Chí Tôn. Giang hồ hiểm ác, mạnh được yếu thua, ai cũng biết, nhưng mà đồ sát cả tông môn chỉ vì chuyện cỏn con thì quá khốn nạn. Nếu Chí Tôn mà là loại người này, thì tông môn nào sống nổi? Ai dám hó hé nửa lời với Huyền Thiên Tiên Tông? Vừa mới lên tí đã làm màu thế này, nếu mà trở lại thời kỳ đỉnh cao thì sao? Mấy cái tông môn khác chỉ có nước làm con rối cho Huyền Thiên Tiên Tông!
Nghe mấy lão kiếm tu chém gió, Lục Tử Du cười thầm trong bụng, nhưng vẫn giữ bộ mặt đưa đám. Nó lật đật chạy lại, "Các vị tiền bối, Chí Tôn là trụ cột của kiếm đạo, người ngay thẳng như ruột ngựa, không đời nào làm chuyện tày trời như thế. Mọi người đừng nói nữa". Lục Tử Du giả nai một cái, lập tức khơi dậy hội chứng thánh mẫu của đám kiếm tu.
"Tiểu tử đừng sợ, tao với Cơ Thái Sơ là chiến hữu sinh tử, kẻ nào làm chuyện này tao cũng đứng về phía lão Cơ, đòi lại công bằng cho ông ấy!"
"Chuẩn cmnr! Tử Du à, nếu Chí Tôn mà tàn ác như vậy thì sao xứng làm Chí Tôn?"
"Không sai! Lúc đại liên minh, kiếm tu chúng ta phần lớn đếch thèm xếp hàng, không ngờ lại bị chơi đểu thế này. Đúng là chó cắn áo rách!"
Thấy hội thánh mẫu sôi máu, Lục Tử Du khoái trá vô cùng. Trong lòng nó chắc như đinh đóng cột hung thủ là Chí Tôn, chỉ cần khích tướng được đám đông này thì Chí Tôn cũng không dám manh động. Dù gì đây cũng là fan của hắn, fan quay lưng thì còn mặt mũi nào làm Chí Tôn nữa? Chuyện này ảnh hưởng cực lớn đến tâm cảnh của Chí Tôn đấy nhé!
Nhưng còn lũ nho sĩ khốn nạn... Lục Tử Du đang suy nghĩ thì bỗng thấy một luồng chính khí đập vào mặt, mạnh mẽ như sóng thần. "Tới rồi!" Lục Tử Du vội chỉnh đốn y phục, giả vờ nho nhã, lịch sự. Dù gì dân nho sĩ cũng coi trọng lễ nghĩa, chỉ cần làm màu tí là có thiện cảm ngay.
Một ông lão vận đồ nho sĩ, tóc bạc phơ nhưng bước đi vẫn vững chắc. Khí chất văn nhân ngút trời! Lục Tử Du vội vái chào, đúng chuẩn lễ nghi hậu bối gặp tiền bối. Đối với ngoại đạo thì chỉ có nước so tuổi tác, nhiều quá thì nịnh, ít quá thì khinh. May là Lục Tử Du đã học thuộc bài rồi!
Thấy Lục Tử Du lễ phép, lão nho sĩ gật đầu hài lòng, đỡ nó dậy an ủi, "Nhà ngươi gặp nạn, chúng ta cũng đau lòng. Mong công tử đừng để thù hận che mờ lý trí, phải cố gắng hướng về phía trước."
Lục Tử Du ngơ ngác, ủa alo? Nghe sao giống kiểu, thôi thì người ta chết rồi, đừng có trách Chí Tôn nữa, mày còn sống thì cố mà sống tiếp, bớt sân si đi con! Chẳng phải mỗi mình Lục Tử Du cạn lời, mà đám kiếm tu đại lão cũng đần mặt ra. Ý này ai mà không hiểu? Chỉ là bọn nó không nghĩ tới lũ nho sĩ lại nịnh nọt Chí Tôn như vậy. Lẽ ra chúng nó phải nổi đóa lên, kêu gọi anh em văn nhân đi hỏi tội Chí Tôn chứ!
"Con mẹ nó đồ thư sinh thối, nếu học trò ngươi bị giết sạch một đêm mày có tha thứ cho hung thủ không?"
"Đúng đấy, đứng nói thì ai chả nói được! Chưa nếm mùi đau khổ thì đừng khuyên người ta hướng thiện."
"Nghe đồn nho sĩ ngay thẳng lắm mà? Giờ thì rõ rồi, toàn lũ nhát gan, hèn hạ!"
"Chí Tôn cái đách gì! Mày là chó của Chí Tôn ấy!"
Bên kiếm đạo sôi máu chửi bới lão nho sĩ. Lão già này xưa nay quen kiêu ngạo, chưa từng bị sỉ nhục như vậy, mặt mày tím tái. "Mấy... mấy người... Có bằng chứng nào nói Chí Tôn làm chuyện đó? Các người biết 'nho sĩ Chí Tôn' bốn chữ này có nghĩa là gì không? Nó chứng tỏ Chí Tôn là người ngay thẳng nhất thiên hạ, không bao giờ giết người vô tội. Vì vậy, nho sĩ chúng ta đã bàn bạc kỹ rồi. Lần này chúng ta đứng về phía Chí Tôn. Còn ngươi, đồ đệ Thanh Vân Kiếm Tông, nếu thật sự là Chí Tôn diệt môn thì phải tự hỏi xem Thanh Vân Kiếm Tông đã làm chuyện thất đức gì!"
Lão nho sĩ xổ ra một tràng như bắn rap. Ai bảo dân chuyên văn chỉ giỏi chém gió. Mà quả thực, lão ta nói cũng có lý. Nho sĩ mà làm chuyện xấu thì nhẹ thì tụt cảnh giới, nặng thì vỡ văn tâm, thậm chí bị thiên địa chính khí thanh tẩy. Vậy nên chưa chắc Chí Tôn đã làm chuyện này.
Lũ kiếm tu ngẩn tò te. Con mẹ nó thằng cha này, nói một thôi một hồi, thế mà lại đúng. Lục Tử Du thấy đám kiếm tu lung lay, trong lòng thầm kêu gào. Chết tiệt, một lão già mà phá banh kế hoạch của nó. Không, không thể chịu thua! "Tiên sinh, vãn bối cũng không dám tin Chí Tôn làm chuyện này. Chỉ là có người thấy đoàn người của Chí Tôn rời đi, chứ không tận mắt thấy ông ta giết người."
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |