Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thằng cha núp lùm đằng sau là thằng nào?

Phiên bản Dịch · 1429 chữ

“Đến rồi bà con ơi!”

“Đánh cú chót quyết định xem thằng nào làm bố thiên hạ đây!”

Lũ người hóng hớt giờ mới phán ra được thằng Duyên Muối mặt dày định làm cái trò khỉ gì tiếp theo.

Khác hẳn cái kiểu mèo vờn chuột rón rén ban nãy.

Lần này, thằng Duyên Muối thẳng tay vung luôn 12 cái phù hiệu vàng khè còn lại, quất thẳng lên trời như thể đòi nợ.

“Bùm chíu chíu đùng đùng!”

Lúc này đám mây đen chỉ còn nước vắt chân lên cổ mà chống trả.

Dù sao cũng cái kiểu "phòng thủ thì khó mà tấn công lại càng khó".

Mắt của lũ hóng chuyện cứ dán chặt lên trời.

Đứa thì bấm bụng cầu khấn cho Duyên Muối lên hương.

Đứa lại mong trời cho thằng Duyên Muối sml, tụt cmn cảnh giới cho biết mặt bố.

Tóm lại, ai cũng có toan tính riêng, cũng chả thằng nào vô tội cả.

Bỗng dưng…

…trên trời xuất hiện một đốm sáng chóe lóe như đèn pha xe tải.

Giống hệt ai đó cầm nguyên cái bình kim tuyến lắc cho nó văng tứ tung xuống trần gian.

“Éo nhìn thấy thằng nào thắng cả?”

“Tao đoán là ông Trời! Đơn giản vì ổng là bố đời của cái xó xỉnh này rồi.”

“Tao cá là đại ka Duyên! Vì ổng chuyên đi ngược với tự nhiên!”

“Chuẩn cmnr! Ông Duyên coi trời bằng vung, cho ông Trời hít khói dài dài!”

“Cứ rửa mắt mà đợi đi chúng m!”

Cái đống sáng loè loẹt kia làm cả lũ chả biết đằng nào mà lần, đứa nào cũng háo hức chờ cái màn sáng chói lóa kia tan đi để xem kết quả.

Cái kết quả này sẽ quyết định số phận của cái xó xỉnh mang tên Thiên Huyền, nói toạc ra là sống cmn chết cả lũ.

Chả riêng gì loài người, đến cả cái lũ yêu ma quỷ quái cũng núp lùm xem chùa.

Chúng nó chỉ chờ thằng Duyên Muối sml cái là tổng tấn công ngay.

Đến lúc đó thì máu chó đầy đường, chúng nó sẽ nhân cơ hội tế sống cả lũ để mở cái cổng sang thế giới khác.

“Đoàng!”

Đột nhiên mọi người nghe một tiếng nổ đùng đoàng.

Thằng Duyên Muối biết tỏng, đây là cái kiểu “ánh sáng nhanh hơn âm thanh”.

Kết quả nó cũng biết thừa rồi, nó thắng cmnr.

Nói đúng hơn, nó thắng hiệp một.

“Ù ù!”

Màn sáng chóe kia bắt đầu tan.

Cả lũ há hốc mồm, mắt chữ A mồm chữ O.

Cả một bầu trời toàn mây mù bát ngát.

Vậy mà ngay chỗ vừa nãy nổ banh xác, giờ trống trơn không một mống.

Những đám mây đen kịt ban nãy, giờ trắng tinh như bông gòn.

“Thằng… thắng rồi…?”

“Ờ!”

Cả lũ vẫn còn đần mặt ra chưa hoàn hồn.

“Thắng! Má ơi! Thật cmn thắng rồi!”

“Đại ka Duyên xé xác ông Trời!”

“Ông Duyên uy vũ bá cháy, dẫm lên đầu ông Trời luôn.”

“Kể từ hôm nay, sử sách của cái xó xỉnh này sẽ phải viết lại.”

“Cái chỗ này chả cần ông Trời nào cả, đại ka Duyên chính là trời!”

Lúc này, anh chàng Lưu Học Giỏi đứng cạnh Duyên Muối, quỳ sụp xuống đất.

Đơn giản vì bái phục quá!

Các anh học giả nho nhã cứ tin sái cổ rằng chính nghĩa sẽ chiến thắng, con người phàm phu tục tử thì éo có cửa chống lại số trời.

Giống kiểu một cái thước kẻ chính trực phân định đúng sai.

Thằng nào có tội thì sẽ bị quả báo.

Nhưng hôm nay, chuyện đó đổi khác!

Ông Duyên thích làm gì thì làm, kể cả ông Trời cũng đéo có quyền phán xét!

Chuyện này có nghĩa lý gì?

Có nghĩa là thằng Duyên Muối bá hơn cả ông Trời.

Lúc trước anh học giả nào cũng khúm núm với trời, giờ thằng Duyên Muối làm cho tất cả thay đổi suy nghĩ.

Hôm nay anh Lưu Học Giỏi này đứng cạnh Duyên Muối, trở thành nhân chứng sống cho lịch sử.

Quan trọng nhất là, đứng cạnh Duyên Muối, cảm giác như bản thân được thăng cấp cmn luôn.

Như được hun đúc để thành tinh cmnr.

Trái tim văn học cảm giác… rục rịch sao đó?

“Rắc…”

Anh Lưu Học Giỏi giật nảy mình khi nghe thấy tiếng động trong tim.

“Cái này… là cảm giác đột phá sao ta?”

Hắn vội vàng ngồi xuống nhắm mắt lại.

“Má ơi!”

“Văn tâm tao lột xác cmnr!”

“Châm biếm văn tâm!”

“Đệch mợ!”

“Đéo phải tuyệt kỹ của Duyên đại ka hay sao?”

“Sao mình cũng làm được hay vậy ta?”

Anh Lưu Học Giỏi mở mắt, nhìn về phía Duyên Muối, chỉ thấy hắn vẫn nhìn chằm chặp lên trời.

“Chắc là Duyên đại ka chia sẻ cho mình.”

“Không!”

“Chắc là Duyên đại ka đang đấu võ mồm với ông Trời!”

“Ừm!”

Lưu Học Giỏi gật đầu lia lịa, “Chắc chắn là thế cmnr!”

Cùng lúc, trên khắp Thiên Huyền Đại Lục.

Đứa nào có tí văn chương chữ nghĩa trong bụng cũng cảm nhận được sự thay đổi của bản thân.

“Cái đống mảnh vỡ sáng sáng kia lại có tác dụng vi diệu như vậy sao? Văn tư như suối ào ạt tuôn trào.”

“Hay là đại ka Duyên đang khai sáng sao? Đệch mợ, ông Trời ban thưởng thế này, Văn tâm sống động cmnr!”

“Há há, đúng là Văn tâm sống động thật, nhưng so với ngôn xuất pháp tùy (nói gì ra cái nấy) của mình thì vẫn còn non lắm!”

Lập tức, mấy đứa bên cạnh reo hò.

“Tuân theo?”

“Má ơi! Văn tâm đỉnh cao! Anh Tô ơi! Thôi mình lên núi bái đại ka Duyên làm sư phụ đi.”

“Haha, quá khen quá khen!”

Ngay lập tức, cả đám học giả văn sĩ ở Thiên Huyền Đại Lục đồng loạt đột phá, hiểu ra được văn tâm.

Văn khí thấu trời mà lên.

“Nho học đại hưng! Học thuyết của bọn ta nhất định hưng thịnh cmnr!”

Mấy lão già nheo nhéo mắt, nước mắt ngắn nước mắt dài.

“Kể từ khi có Nho Tôn xuất thế, người người nhà nhà học hành tấn tới ào ào.”

“Hình như Duyên Tôn thích Nho đạo hơn Kiếm đạo thì phải.”

“Há há há… thích gì kệ mẹ, dù sao cũng là Tôn nhà mình, cứ tự hào thôi.”

Trong khi đó, phe kiếm đạo bên Duyên Muối… đồng loạt quỳ rạp cả đám.

Ngay cả thằng Sáu Phượt cũng quỳ sụp xuống không dám đứng dậy.

Giờ nó hết cmn hy vọng là sư phụ nó xuất hiện cứu nó nữa rồi.

Nó chỉ mong Duyên đại ka ra tay nhẹ nhẹ, nó sợ đau, cho nó chết nhanh một cái là được.

Nhưng mà, nhìn xung quanh thì thằng Sáu Phượt lại có cơ sở để tin là đám đại ka kiếm đạo sẽ xử nó trước khi đại ka Duyên ra tay.

Nịnh hót tí, lấy công chuộc tội các kiểu.

Những gì Duyên Muối thể hiện nằm ngoài tầm hiểu biết của thằng Sáu.

Đéo ngờ nó lại tự tay khơi mào cho trận chiến long trời lở đất giữa người và trời.

Sáu Phượt cười nhạt, “Biết là mình đâm đầu vào chỗ chết rồi, nhưng ít ra sử sách cũng còn ghi tên mình.”

“Hửm?”

“Sao đại ka Duyên chưa xử mình nhỉ?”

“Mọi chuyện đã rõ như ban ngày rồi, mà sao ổng cứ nhìn lên trời, hay là…?”

“Hay là ông Trời chưa thua hẳn?”

“Hay là Duyên đại ka bị thương nặng nên chưa rảnh xử lý cá cược?”

À, có khả năng lắm chứ!

Duyên Muối nhìn lên trời, thực ra thì thần thức nó đang theo cái phù hiệu vàng khè, đâm thẳng xuyên không gian.

Xuyên qua cmn hư không…

…cuối cùng xuất hiện ở một vùng đất khác.

“Lần này chắc thằng Duyên Muối chết chắc rồi!”

“Ông đây hợp tác với mấy thằng Tiên Đế, thêm mắm thêm muối cho ông Trời ở Thiên Huyền…”

“Với uy lực đó, kể cả sư phụ nó có sống lại thì cũng đéo đỡ nổi đòn này đâu.”

“Há há há…”

“Trả thù sướng vl.”

Ngọc Hư Tiên Đế đứng trong toà nhà chọc trời, ngắm nhìn tiên giới bao la.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy bất an!

Bạn đang đọc Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn! (Bản dịch) của Thị Phi Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.