Ngũ Hành Thạch Viên, Ê! Chuyện là như thế này!
Triệu Thiết Trụ ban đầu vênh váo vl, định đi mò thanh bích huyết ma kiếm. Bỗng nhiên thần thức dò thấy Lý Tiên Duyên, ôi zồi ôi sợ vãi cả linh hồn!
“CMN vẫn chưa đủ tuổi!”
Thiết Trụ tự hiểu rõ bản thân, "Muốn đập chết thằng cha đó chắc phải hút cạn tu vi của tất cả bọn thần tiên ở Thiên Huyền Đại Lục này, may ra mới có tí cửa!"
Thế là rụt vội thần thức lại, sợ lộ. Bây giờ mà bị Tiên Duyên phát hiện thì lại phải nằm im thin thít vài vạn năm mới có cửa hồi sinh, khổ cmn đời! Lý Tiên Duyên thì vẫn bá như vậy, mặt trái cảm xúc của ổng cũng đủ hồi sinh mình, chịu gì nổi. Đến Tiên Đế cũng chưa chắc làm được thế, chắc phải cỡ Giới Tôn, Đạo Chí Tôn mới bá vậy. Thiết Trụ đang mơ mộng viển vông bỗng…
“Hửm?”
Có thằng nào đó đang rình!
“Đứa nào?!”
Thiết Trụ quát, mặt hầm hầm nhìn ra hư không. Ai đời dòm lén mình lâu vậy mà giờ mới biết, chắc chắn trình độ hơn đứt mình rồi, đề phòng vẫn hơn!
“Há há há...”
“Mịa, Hỗn Độn huyết mạch, nổi tiếng vl!”
“Đậu má, không ngờ ngươi cũng kẹt ở cái xó Thiên Huyền Đại Lục này!”
“Mà thôi, xem ra trình độ chưa về đỉnh được nhỉ?”
Thiết Trụ đờ mặt ra. Thằng cha này ghê vãi, liếc mắt đã biết mình là ai, chắc ngang ngửa Chí Tôn rồi, vãi cả đái!
“Ngươi là thằng nào?”
Thiết Trụ vào thế thủ, sẵn sàng chuồn bất cứ lúc nào. Đánh không lại thì chạy thôi, mất mặt gì, sống là chính chứ! Càng lúc càng thấy rõ mặt mũi kẻ địch, Thiết Trụ càng há hốc mồm kinh ngạc. Bọn phàm phu tục tử không nhìn ra chứ Thiết Trụ là Thượng Cổ hung thú, cảm nhận thiên nhiên bá cmn cháy, thấy rõ phết! Sau lưng thằng cha này là hình ảnh con khỉ đột to tổ bố, hít một hơi, rống lên với Thiết Trụ:
“Rống!”
Bá vl, đúng chuẩn oai phong lẫm liệt!
“Mịa, ngươi…Ngũ Hành Thạch Viên!!!”
Tên kia cũng ngạc nhiên, không ngờ Thiết Trụ nhìn ra được hắn.
“Ha ha ha….Không ngờ ở Thiên Huyền Đại Lục ngoài thằng kia ra lại có kẻ nhận ra ta. ”
“Không sai, Hỗn Độn.”
“Nhớ ra tại sao chúng ta lại ở cái xó này không? ”
“Nhà chúng ta là ở hư không, không thuộc về chỗ quái nào hết!”
Thiết Trụ gật đầu lia lịa. Trước cả khi tam giới hình thành chúng nó đã sống rồi. Vô tình lạc vào Thiên Huyền Đại Lục, bị Thiên Huyền Tiên Đế giam cmnl lại. Ngũ Hành Thạch Viên còn khổ hơn, bị Thiên Đạo đánh cho te tua, lại còn bị đồ đệ của Tiên Đế bắt nhốt, phải đánh nhau với đám hung thú khác. May mà có trái ánh trăng chứ không giờ vẫn là con khỉ đột! Vãi, Thiên Huyền Đại Lục lại có ánh trăng, trái cây chỉ mọc lên nhờ hấp thụ tinh lực, quái dị thật!
“Thiên Huyền Đại Lục từng sinh ra bản nguyên kìa. ”
“Chỗ này bí ẩn vl ra!”
“Thôi, chuyện đó tính sau!”
“Việc cần làm bây giờ là đập nát Huyền Thiên Tiên Tông!”
“Cái lũ hành hạ ta mấy trăm ngàn năm!”
“Hỗn Độn!”
“Hợp tác đi!”
“Ta nắm Yêu tộc trong tay rồi.”
“Mỗi đứa một mình thì không ăn nổi thằng cha đó.”
Ngũ Hành Thạch Viên chỉ về hướng Huyền Thiên Tiên Tông.
“Nó bá vl, còn hơn cả Thiên Huyền Tiên Đế lúc dung hợp bản nguyên chi tâm!”
Thiết Trụ cũng gật. Ở Thiên Huyền Đại Lục này nó chả sợ ma nào, chỉ sợ mỗi Lý Tiên Duyên.
“Nói đi, tính sao?”
Mục tiêu hai đứa cũng rõ vl ra. Thiết Trụ muốn xơi tái Tiên Duyên, còn Thạch Viên thì muốn đập nát Huyền Thiên Tiên Tông. Cơ mà Lý Tiên Duyên là trụ cột của tông môn này nên mục tiêu của chúng nó lại trùng hợp vl! Thạch Viên cười khẩy, nhìn Thiết Trụ đồng ý hợp tác:
“Kế hoạch của ta!”
“Nhưng giờ trình ngươi cùi bắp quá, chưa đủ tuổi biết đâu.”
“Cày lên đi.”
“Lúc nào về đỉnh thì may ra mới giúp được tí. ”
Thiết Trụ liếc xéo Thạch Viên, cười khẩy:
“Ê, thần thú mà thù dai thế. ”
“Thần thú không phải tốt bụng hết à?”
“Ha ha ha...”
“Quên mất giờ ngươi mới cửu giai thôi nhỉ. ”
Ngũ Hành Thạch Viên đen cmn mặt. Đụng vào nỗi đau của người ta, ác vl!
“Hừ!”
“Hơn hẳn ngươi rồi đấy! ”
“Nuốt lâu thế mà mới đến mức này.”
“Có làm hay không tùy, chết ráng chịu!”
Ngũ Hành Thạch Viên phẩy tay áo, biến mất khỏi không gian, bỏ lại Thiết Trụ đứng chơ vơ giữa đêm khuya lạnh lẽo, nhìn về phía Huyền Thiên Tiên Tông.
“Được rồi, chính là ngươi!”
“Lúc nào lên đỉnh thì thịt ngươi. ”
Nói rồi, Thiết Trụ cũng bốc hơi.
Trên Tiên Duyên đỉnh.
Tiên Duyên gảy đàn, điều chỉnh lại cảm xúc tiêu cực đang bủa vây.
“Hắt xì!”
Tiếng đàn im bặt.
“Lạnh vãi. ”
“Mới đó mà đã đông rồi à. ”
Bị cái hắt xì làm cho cụt hứng, hết muốn đàn nữa, đứng dậy đi vào nhà.
Đêm khuya, hậu viện phòng trúc.
“Thải Phượng em ei, dạo này chủ nhân hình như có chuyện gì á?”
Hắc ngưu hỏi Thải Phượng, vẻ mặt khó hiểu.
Thải Phượng lắc đầu.
“Em ít nói chuyện với chủ nhân dạo này, không biết. ”
Hắc Ngưu gật đầu.
“Cứ có linh cảm là lạ thế nào ấy, kỳ ghê. ”
“Trước đây chủ nhân phớt đời vl ra mà?”
“Gần đây cứ như có chuyện lo lắng, hay là Huyền Thiên Tiên Tông ràng buộc nhiều quá?”
Thải Phượng lắc đầu, " chắc không phải đâu, chủ nhân lớn lên ở đó, có bao giờ bị vậy đâu. Chắc ổng đến tuổi yêu đương rồi đấy. ”
“Đàn ông con trai mà thanh tâm quả dục mãi, nín cmn hỏng người à?”
“Nhìn mấy em tiên nữ kia xem, mlem vl ra, nhìn là muốn mê. ”
Hắc ngưu gật đầu, “thần thú chúng ta thì thẳng thắn hơn, cứ ánh mắt là chiến thôi!”
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |