Cửu Thiên Huyền Nữ, phiên bản lỗi nặng à nha?!
"Ê cái chỗ khỉ ho cò gáy này là Tiên Duyên Phong, ổ của thằng Chí Tôn á hả?"
Từ Dật Tiên le mỏ nhòm ngó, đéo thấy con gián nào động đậy.
Cả cái sân, v-éo cả bóng người.
Bỗng dưng, Trương Toàn Đản vung tay phải như vung mõ, xé toạc cái trận pháp củ chuối của Tiên Duyên Phong.
"Cái lề gì thốn?!"
Từ Dật Tiên méo mặt.
Cái trận pháp sida này lại có trò ảo thuật trình diễn cơ man là chi tiết.
Vừa nãy nhìn rõ mồn một là chả ma nào.
Giờ tự dưng lại lòi ra hai con mụ ngồi xổm trước mặt một thằng cha.
Thằng cha thì gảy đàn như lên đồng, hai con mụ thì nghe mà phê như tê tê.
Là Linh Lung với Nhan Nhan!
"À, chúng nó vẫn sống nhăn răng."
Nhìn kỹ lại thì thấy chúng nó có vẻ còn đang tình tang tứ tí với nhau.
Từ Dật Tiên liếc xéo Trương Toàn Đản.
Giờ mới sực nhớ ra câu nói vừa rồi của Trương Toàn Đản, hoá ra là mình tự biên tự diễn một mình.
"Há há, thằng chạn tông chủ, mày cũng ngu vl, nãy sao không câm mồm lại."
Từ Dật Tiên cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Đúng là mình nghĩ xa xôi vãi cả nồi.
Trương Toàn Đản cười hề hề, "Tao muốn cản lắm chứ, cơ mà cản không nổi mày."
Từ Dật Tiên gật gù, bám đít Trương Toàn Đản đáp xuống.
Tiếng đàn du dương, Từ Dật Tiên cũng có tí máu nghệ sĩ.
Bèn nhắm mắt lại mà hưởng thụ như đúng rồi.
Vừa nhắm mắt lại, hồn phách của Từ Dật Tiên như bị ma nhập, bay ra khỏi xác.
Theo tiếng đàn êm dịu, nó lang thang khắp nơi, từ Nam chí Bắc, chả biết đường về.
Lúc thì bay lượn trên trời với đàn chim di cư.
Lúc thì lội bì bõm dưới suối cho cá rỉa lông.
"Đẹp vãi chưởng!"
Mình sống ở cái xó Thiên Huyền Đại Lục này cả vạn năm, lúc nào cũng cắm mặt vào tu luyện, để leo lên đỉnh cao, đứng trên đầu thiên hạ.
Vậy mà đéo bao giờ rảnh cmn rỗi để mà ngắm cảnh.
Cứ miệt mài đi tìm cái đẹp nhất, mà đéo nhận ra cái đẹp nhất nó nằm ngay trước mắt.
"Vèo!"
Đột nhiên, linh hồn của hắn như bị cú đấm trời giáng, bay thẳng về lại cái xác.
"Á đù!"
Từ Dật Tiên thở phào nhẹ nhõm, sảng khoái như vừa được đại tiện sau chuỗi ngày táo bón.
"Sướng vl!"
Từ Nhan Nhan nghe tiếng quen quen, ngoái đầu lại xem.
Hoá ra là ông nội mình.
"Ông nội!"
Từ Nhan Nhan nhào tới ôm chằm lấy Từ Dật Tiên.
Từ Dật Tiên xoa đầu Từ Nhan Nhan, cười hề hề như ông bụt.
"Ừ."
"Thái Thượng trưởng lão!"
"Ừ!"
"Chả có gì đâu, ghé qua coi tụi bây có phá nhà phá cửa thằng Chí Tôn không thôi."
Từ Dật Tiên liếc nhìn Lý Tiên Duyên, vội buông Từ Nhan Nhan ra.
"Chí Tôn!"
Từ Dật Tiên chắp tay vái lia lịa.
"Tại hạ là Từ Dật Tiên của Cửu Thiên thánh địa."
"Bái kiến Chí Tôn!"
Lý Tiên Duyên gật gù, đúng chuẩn cái mặt vênh váo của Chí Tôn.
Lúc đầu, Lý Tiên Duyên éo có định gặp hai em tiên nữ này.
Nhưng chịu sao nổi sự năn nỉ ỉ ôi của Doanh Cẩu và Cẩu Thặng.
Hai thằng này đêm qua bị mua chuộc nên sáng nay đòi đến tìm sư phụ để đòi nợ.
Một mình chống lại hai ẻm.
Lý Tiên Duyên đéo quen cmnl.
May mà hai ẻm cũng đã tỉnh cmn ngộ, không còn giở trò mê hoặc nữa.
Không thì, Lý Tiên Duyên cũng đéo chắc có thể trụ nổi.
Dù sao, trước mặt là hai em cực phẩm, Lý Tiên Duyên cũng là thằng đàn ông, máu cũng nóng như đèn xì.
"Chả có gì, các ngươi về đi, bố mày muốn đi ngủ."
Sắp đến giờ nghỉ trưa.
Lý Tiên Duyên muốn zzz.
Tự dưng xuất hiện ba thằng lạ hoắc, đéo quen tí nào.
Từ Dật Tiên ngớ người, nhưng đéo dám hó hé.
Bây giờ mục đích đón hai con về nhà đã hoàn thành, coi như cũng ổn.
Muốn nói chuyện với Chí Tôn thì chắc phải hẹn dịp khác vậy.
Lý Tiên Duyên lon ton chạy ra bàn trà, rót trà ừng ực.
Trương Toàn Đản cũng đéo nói nhiều, ngồi phịch xuống.
Từ Dật Tiên biết, hai thằng này muốn nhường chỗ cho ba người nói chuyện riêng tư.
"Ông nội, xem tu vi của con nè!"
Từ Nhan Nhan cười tít mắt, câu giờ vãi cả nồi.
"Hả?"
Từ Dật Tiên trố mắt.
"Đế cảnh!"
Từ Dật Tiên méo mồm.
"Trước khi rời thánh địa mày còn là Đại Thánh, sao tự dưng nhảy lên Đế cảnh được?"
"Mà hình như cảnh giới còn vững chãi vl, làm thế nào vậy?"
Từ Nhan Nhan cười hề hề, không dám nói toạc móng heo ra trước mặt Lý Tiên Duyên, bèn lảng sang chuyện khác.
"Ông coi sư tỷ Linh Lung kìa."
Từ Dật Tiên nhíu mày.
"Linh Lung sư tỷ?"
Phải biết hai đứa này trước giờ như chó với mèo, ân oán giữa hai đứa cũng sâu đậm như mối thù giữa Lưu Bích với Thánh Chủ vậy, chắc đéo hoá giải nổi.
Sự kinh ngạc về việc đột phá cảnh giới của hai đứa này,
Còn không bằng sự ngạc nhiên của Từ Dật Tiên về sự thay đổi trong mối quan hệ giữa chúng nó.
"Ừm, Đế cảnh trung phẩm, ngon, ngon!"
"Há há há..."
Xem ra, cả hai đều vớ được cơ duyên cmnr.
Mới đến đây có tí xíu xiu.
Mà lên cấp vù vù.
Cơ duyên kiểu quái gì vậy trời, Từ Dật Tiên tò mò vãi.
"Tụi bây có "quan hệ" gì với thằng Chí Tôn chưa?"
Từ Dật Tiên cười dâm dê.
Từ Nhan Nhan với Tiêu Linh Lung nhìn nhau, mặt đỏ như gấc.
"Ông nội, ông nói cái gì vậy?"
"Chí Tôn cao thượng vl, sao lại dùng chuyện đó làm điều kiện được."
Từ Dật Tiên nhíu mày, "chưa à?"
Từ Dật Tiên vỗ đùi đen đét, mặt tiêc hùi hụi.
"Eo ơi!"
Từ Dật Tiên chợt nhớ ra vấn đề quan trọng.
"Tụi bây độ kiếp ở đâu, sao không báo một tiếng?"
"Có biết độ kiếp nguy hiểm vcl không?"
Từ Nhan Nhan cười tươi, "Độ ngay trong tông môn chứ đâu, ở đây có trận pháp bảo kê, thiên kiếp đỡ nguy hiểm hơn nhiều."
"Độ nhẹ nhàng phẻooo."
Từ Dật Tiên gật gù, Đế cảnh đều đột phá được, có trận pháp bảo kê thì cũng hợp lý.
Dù sao, Cửu Thiên thánh địa đéo nói làm gì, bản thân Từ Dật Tiên nợ thằng Chí Tôn một ân tình vãi cả to.
"Há há, nhớ kỹ, Chí Tôn là ân nhân của chúng ta, sau này phải báo đáp tử tế nha!"
Vừa dứt lời.
"ẦM!"
Một tiếng nổ long trời lở đất.
Trận pháp sơn môn của Huyền Thiên Tiên Tông tan tành cmnl.
Cả tông môn rung chuyển dữ dội.
Ngay cả trận pháp tràn đầy năng lượng sống ở Tiên Duyên Phong cũng rung rinh.
"Cái cmn gì?"
Trương Toàn Đản với Lý Tiên Duyên bật dậy.
Ở Thiên Huyền Đại Lục này, ai mà phá được trận pháp của Huyền Thiên Tiên Tông thì Lý Tiên Duyên chịu chết.
Hơn nữa, nếu trận nhãn không nằm ở Tiên Duyên Phong.
Sức mạnh của trận nhãn không ngừng cản lại đòn tấn công.
Có khi Tiên Duyên Phong đã toang cmnr.
Từ Dật Tiên nhíu mày.
Cảm giác này quen quen.
Chắc chắn là đòn tấn công của Cửu Thiên thánh địa.
Chẳng lẽ!
Từ Dật Tiên cuống cuồng.
Định chạy ra xem thử.
Nhưng trận pháp của Tiên Duyên Phong liền lập tức tạo ra một cái lồng kính, bao trùm toàn bộ Tiên Duyên Phong.
"Tinh la, nâng cấp trận pháp lên cấp 2."
"Cường độ trận pháp, cấp 2, tự động ứng biến, phân tích sức mạnh tấn công, tăng cường độ liên tục!"
Lý Tiên Duyên ra lệnh, trận pháp của Tiên Duyên Phong bỗng dưng mở rộng ra, bao phủ toàn bộ Huyền Thiên Tiên Tông.
Lúc này, bên ngoài sơn môn.
Thánh Chủ Cửu Thiên, Trương Khoa Học, tay cầm Cửu Thiên Huyền Nữ lệnh, lơ lửng trên không.
Một cái bóng hình tiên nữ to đùng, hiện ra phía sau hắn.
Xã hội anh Trương Khoa Học, nói ít làm nhiều, lao tới là bấm luôn cái Cửu Thiên Huyền Nữ lệnh.
"Trận pháp được hồi phục?"
Trương Khoa Học cau mày.
"Huyền Thiên Tiên Tông cũng có tí đồ cmnr."
Trương Khoa Học bấm quyết, chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo.
"Thánh Chủ, dừng tay!"
"Ông làm cái beep gì vậy?!"
Từ Dật Tiên, Lý Tiên Duyên và đồng bọn bay ra ngoài tông môn.
Trương Khoa Học thấy Từ Dật Tiên, vội dừng tấn công.
Lý Tiên Duyên cau mày, nhìn cái bóng to tướng trước mặt.
"WTF?!"
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |