Cho bọn bây tuyệt vọng! Bình A cmnl!
Lý Tiên Duyên vung tay cái vèo, một luồng kiếm khí ngầu lòi xẹt ngang trời đất, bổ đôi cả cái vũ trụ mẹ luôn.
Trương Khoa Học đứng đấy đực mặt ra.
Má ơi, thiên địa như bị bổ đôi. Cái mỏ hàn tí hin của mình trước luồng kiếm khí bá đạo này như hạt bụi đời giữa sa mạc Sahara, yếu đuối vô cùng.
Mắt Trương Khoa Học trợn trừng như sắp rớt ra ngoài luôn á.
Đệt mợ! Kiếm Đạo Chí Tôn nó bá như này cơ á?!
Vừa rồi còn tự sướng cái hư ảnh Cửu Thiên Huyền Nữ triệu hồi từ cái lệnh bài cùi bắp ra bự chảng, ai ngờ giờ nó như con kiến hôi gặp mẹ Đại Bàng, phọt cứt ra quần cũng chả ai thèm ngó.
Cái vệt sáng xì xèo như pháo tép Tết, tưng bừng đập vào kiếm khí.
Rồi vỡ tan cmnl.
Cái chùm sáng làm người ta tuyệt vọng tưởng là trùm cuối vũ trụ, vậy mà nó tịt ngòi, đếch có tí tác dụng nào luôn!
Chặn kiếm khí? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày, đến làm chậm tí tẹo cũng không được!
"Cái đệch..."
Lúc này Trương Khoa Học mới hiểu câu nói lúc trước của Từ Dật Tiên.
Hiểu sao lão ta phải khúm núm dâng lệnh bài để cầu xin tha thứ rồi.
Haha…đù má.
Cái thứ kiếm khí này, cả cái đại lục bới lông tìm cũng chả ai đỡ nổi chứ ở đó mà đòi phá Huyền Thiên Tiên Tông!
Cái thứ lệnh bài cùi mía này hả?
Nghĩ cũng đừng nghĩ má ơi.
"Hứ! Đúng là không biết tự lượng sức!"
Câu của Từ Dật Tiên phán như thánh vậy, chính xác khỏi chỉnh!
Hình như mình hiểu biết về cái gọi là “lực lượng” nó nông cạn vãi cả đái ra.
Tên này rốt cuộc tu luyện kiểu gì mà trâu bò kinh dị thế nhỉ?
Cố gắng à? Hay thiên phú trời ban?
Trương Khoa Học chìm vào trầm tư.
Đến lúc này đéo còn sợ chết nữa rồi, chỉ còn lại màn tua ngược cuộc đời.
Tất cả hình ảnh như đứng hình.
Từ cái thời phèn chúa trong cái gia tộc bé tí teo bám váy Cửu Thiên Thánh Địa, tranh giành đái ra quần để làm trùm sò nhỏ, được Nhị trưởng lão ngó trúng kéo về, bắt đầu cuộc đời thăng tiến như diều gặp gió…
Địch thủ?
Giữa đám cùng trang lứa, chỉ có con nhỏ Lưu Bích xem được tí.
Nhưng sư phụ dạy đời: “Mày quá ưu tú rồi, mày là thiên tài, đối thủ của mày là chính mày, đừng để mấy thằng phèn chúa khác làm mày phân tâm.”
Rồi cái ngày đọ nhan sắc, tài giỏi… à nhầm tranh giành Thánh Chủ, bản soái ca tỏa sáng lồng lộn.
Thành Thánh Chủ trẻ nhất lịch sử Cửu Thiên Thánh Địa.
Vinh quang như cứt, trải đầy cả cuộc đời, ai ai cũng phải ngước nhìn.
Bản thân soái ca cũng tưởng mình trâu chó vô đối, bá chủ thiên hạ, sống tới già chết tới đó là hết bài…
Ai ngờ, hôm nay, cái thằng mặt non choẹt này, cho mình 1 cái bạt tai nhớ đời bằng một đường kiếm.
Nó như cái nắp cống bị lật lên, để lộ ra cái vũ trụ rộng lớn bao la vậy, mà mình thì tưởng cái đáy giếng là tất cả…
Đời mình hóa ra toàn chuyện cười.
Cười muốn nội thương luôn!
Trương Khoa Học nhớ lại cái thời lêu lổng dưới ánh hoàng hôn, nhớ về tuổi thanh xuân cuồng nhiệt của mình.
Nếu được làm lại, thề với các cụ đéo thèm tu luyện gì sất.
Thà làm thằng thường dân, lấy vợ đẻ con, hưởng thiên luân cho sướng!
Vì giờ đây soái ca đã hiểu, mình với cái tên này nó xa như sao Hỏa với sao Kim, có đuổi cả đời cũng không kịp.
Biết không có khả năng mà vẫn cố lao đầu vào thì… hết thuốc chữa rồi.
Trương Khoa Học lắc đầu, não tàn chứ còn gì nữa!
Vèo!
Ánh sáng lóe lên.
Cửu Thiên Huyền Nữ bị chém làm đôi.
Trương Khoa Học, tiêu tan giữa trời đất.
Giống như hắn chưa từng tồn tại…
Lý Tiên Duyên cất cây càn khôn vũ trụ bá đạo vào túi quần, lộn…vào không gian dị giới của mình.
Từ Dật Tiên và Lưu Bích nhìn bóng lưng tiêu soái ngời ngời, mặt đần thối ra.
"Cạch! Cạch!"
Hai vật thể rớt cái bịch xuống đất.
Từ Dật Tiên liếc nhìn. À, lệnh bài Cửu Thiên Huyền Nữ bị bổ đôi. Lệnh bài Thánh Chủ nát như cám.
Cảm giác cận kề cái chết lúc nãy biến cmnr, giờ là… choáng váng chưa từng thấy.
Lý Tiên Duyên phủi phủi bụi trên người, xoay lại.
Nụ cười hiền như cục bột xuất hiện:
“May mà kịp thời.”
“Mọi người không sao chứ!”
Từ Dật Tiên nhìn bộ mặt tỉnh bơ của Lý Tiên Duyên mà nổi hết da gà.
Cứ như vừa làm chuyện nhỏ như con thỏ vậy!
Vừa giết Thánh Chủ của Thánh Địa Ẩn Thế, vừa cho hư ảnh nữ tiên đế bốc hơi…
Chuyện nào cũng đủ làm cả cái Thiên Huyền Đại Lục rung chuyển 3 ngày 3 đêm, ấy vậy mà Lý Tiên Duyên xem như gió thoảng mây bay!
"Chí Tôn!"
Từ Dật Tiên hai chân run cầm cập, phịch một cái quỳ xuống trước Lý Tiên Duyên.
Lưu Bích cũng vội vã quỳ theo.
"Thằng ngu Trương Khoa Học cả gan dùng lệnh bài Cửu Thiên Huyền Nữ để thách thức Chí Tôn, tội đáng muôn chết!"
“Cửu Thiên Thánh Địa xin cảm tạ Chí Tôn đã ra tay kịp thời, diệt trừ mầm họa từ trong trứng nước.”
Từ Dật Tiên đúng là lão cáo già sống nghìn năm, kinh nghiệm đầy mình.
Khác với lũ óc bò Trương Khoa Học với Lưu Bích làm chuyện không lường hậu quả.
Mới mở mồm đã chuẩn bị sẵn đường lui cho Lý Tiên Duyên rồi.
Vừa tâng bốc, vừa đẩy cái thằng vừa die lên làm kẻ thù chung của chính nghĩa, kiểu "mày mạnh thì mày đúng, tao yếu tao đáng chết!"
Nghe thì tàn nhẫn đấy, nhưng đúng là sự thật phũ phàng cmnr.
Vậy là Lý Tiên Duyên bỗng dưng thành ân nhân cứu mạng cả cái Cửu Thiên Thánh Địa!
Từ Dật Tiên cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Lý Tiên Duyên biết tỏng lão ta đang bày trò, kiểu dọn sẵn cái thang cho mình xuống.
Còn xuống hay không… là chuyện sống còn của cả Thánh Địa!
"À, chuyện nhỏ mà thôi!"
Lý Tiên Duyên phất tay, hai người lập tức được nâng dậy như có phép màu.
Từ Dật Tiên thở phào nhẹ nhõm.
May quá, chuyện coi như êm xuôi rồi. Chí Tôn không thèm chấp nhặt con sâu làm rầu nồi canh Trương Khoa Học kia nữa.
Chuyện kinh thiên động địa thế này, phải mau chóng về báo cáo gấp.
Cửu Thiên Thánh Địa to lớn vậy, đâu phải lão ta một tay che trời được.
Về nhà, ai dám mở mồm nói câu nào bênh vực thằng Trương Khoa Học là chém cmn luôn, mặc kệ nó là ai!
"Chí Tôn, vậy lão phu xin cáo lui trước!"
"Lần sau nhất định mang hậu lễ tới cảm tạ Chí Tôn đại ân đại đức!"
Lý Tiên Duyên gật đầu, hôm nay đông người quá, chưa tiện hỏi chuyện.
Hẹn lần sau lên Cửu Thiên Thánh Địa xem sao.
Chuyện này phải làm cho ra nhẽ!
Liên quan đến việc sao mình lọt vô cái thế giới tu tiên củ chuối này, với thân phận thực sự của nhỏ kia nữa.
Giờ Lý Tiên Duyên đã có mục tiêu rồi đấy nhé!
“Đi đi, ồn ào nãy giờ cũng mệt rồi.”
Từ Dật Tiên gật đầu lia lịa, không nói không rằng lụm cái lệnh bài lên, rồi lôi cả đám tàn quân biến mất khỏi cổng Huyền Thiên Tiên Tông.
Lý Tiên Duyên quay lại, thì thấy…
Đù má! Một đoàn người hùng hậu đang tiến tới gần Huyền Thiên Tiên Tông.
Đéo hiểu sao toàn gái xinh là gái xinh!
Ps : Hết chương. Đề cử, bình luận đê anh em! Cho xin miếng hài chất lượng nha!
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |