Toàn dân giáo dục? Dân đen cũng xứng?! Thập Tam đại nhân bật mode "bà già quẳng bom" dẹp loạn lũ "chuyên gia sủa sảng".
Tiên Duyên Phong. Ngọn núi vẫn sừng sững hiên ngang, chứng kiến biết bao trận đấu khẩu kinh thiên động địa. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Thập Tam, gần đây mấy cái lão già mặt dày học cung kia làm trò con bò gì thế? Rảnh rỗi sinh nông nổi à?!", Trương Toàn Đản ngồi phịch xuống ghế, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, than thở như cha chết.
"Muốn làm cái trường học gì đó, toàn dân đọc sách thánh hiền? Con mẹ nó tưởng bở à?!", lão Trương đập bàn cái rầm, suýt chút nữa làm đổ cả ấm trà. "Thời buổi này, yêu ma quỷ quái nhan nhản khắp nơi, không lo tu tiên tự vệ, học mấy cái thứ văn chương vớ vẩn làm cái beep gì?".
Lão Trương trừng mắt nhìn Lý Tiên Duyên, "Ngươi không biết chuyện này ảnh hưởng tới ta ghê gớm thế nào đâu, đám trưởng lão tông môn cứ rầm rầm kéo đến đây, xồn xồn kêu gào như đám vịt trời đói mồi. Toàn là đến ăn vạ ngươi, đòi công đạo cho chuyện mấy cái học trò nhãi nhú”.
Lý Tiên Duyên nhàn nhã nhấp một ngụm trà, liếc lão Trương, giọng đều đều, "Phiền thì cứ bảo bọn họ là ý của ta, có vấn đề gì cứ đến tìm ta".
Trương Toàn Đản cứng họng, trợn mắt há mồm, lắp bắp nói, "Là... là ý của ngươi? Thập Tam, não ngươi bị úng nước à?". Lão Trương bắt đầu thao thao bất tuyệt phân tích thiệt hơn, "Nho học phải từ nhỏ bồi dưỡng, còn tu tiên là phải xem thiên phú. Bỏ qua thời kỳ hoàng kim tu luyện, biết bao nhiêu nhân tài bị mai một?!. Mấy cái tông môn đó không có đệ tử mới, hết xăng hết dầu rồi chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm, ngươi định gây họa đến bao giờ hả?".
Chẳng ai ngờ lão Trương mặt dày dám đứng trước mặt Lý Tiên Duyên, hét vào mặt hắn như vậy. Lý Tiên Duyên thì ngồi đó, bình thản như không. Đoán già đoán non đủ kiểu nhưng chẳng thể ngờ lão Trương lại phản ứng như thế. Nhìn lão Trương có vẻ không ngốc mà?
Lý Tiên Duyên mỉm cười, "Sư huynh, tầm nhìn của huynh hạn hẹp quá. Đúng là sẽ có một thời gian, số lượng đệ tử mới sẽ giảm sút, thậm chí vài tông môn phải đóng cửa. Nhưng mà huynh có nghĩ tới chưa, tu tiên cứ phải dựa vào linh căn thì vùi dập bao nhiêu mộng ước? Bao nhiêu người phải sống trong u tối?".
Lão Trương á khẩu. Lão tự biết Huyền Thiên Tiên Tông cũng như bao tông môn khác, cứ thích vơ vét thiên tài, càng có tiềm năng càng tốt. Còn đám người thường, đám phế vật? Thì cút về quê cày ruộng, tự sinh tự diệt! Chuyện sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi. Nhiều người còn chật vật kiếm ăn từng bữa, cơm không đủ no, áo không đủ ấm.
Bỗng nhiên, lão Trương sực tỉnh. Ra là kế hoạch của Thập Tam nhắm tới đám con dân nghèo khổ này! Cho chúng có cơ hội được học hành tử tế, biết chữ nghĩa, mở mang tầm mắt. Dài hơi một chút, đời sống sẽ cải thiện hơn. Về cơ bản là cái kế hoạch lâu dài, quy mô tầm cỡ quốc gia.
Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là, BIẾT CHỮ! Cái này cực kỳ quan trọng! Ngay cả Huyền Thiên Tiên Tông hùng mạnh, nhiều đệ tử vào tông rồi còn mù chữ, đọc công pháp còn phải đánh vần, cứ thế mà tu luyện được cũng chỉ nhờ ké chút duyên phận với trời đất!
"Huynh có bao giờ tưởng tượng nếu dân Thiên Huyền Đại Lục, ai ai cũng biết chữ, cầm bút lên cũng có thể diệt yêu trừ ma thì sao? Đến lúc đó, yêu tộc sợ tè ra quần, không chừng còn bị cảm hoá mà cải tà quy chánh, nhất là cái lũ yêu tộc hiền lành như hươu tộc chẳng hạn! Huynh thấy kế hoạch này có khả thi không?".
"Huynh biết tại sao kế hoạch này trước giờ chẳng ai thực hiện được không? Tại vì bị đám chó má tông môn với quan lại đục khoét chia chác hết rồi. Chúng nó chỉ thích ngu dân dễ bảo! Hiểu chưa?!", Lý Tiên Duyên rót đầy chén trà cho lão Trương.
Lão Trương ngửa cổ tu ừng ực cạn chén trà, đờ người ra suy nghĩ. Trước giờ chưa từng nghĩ xa xôi đến vậy. Nay bị Thập Tam đập cho tỉnh ngộ, lão bắt đầu thấy đường đi nước bước.
Lão Trương đặt mạnh chén trà xuống bàn, mặt hừng hực khí thế, "Thập Tam, ta đi đuổi lũ sâu mọt đó cho ngươi. Thằng nào cứng đầu cứ bảo chúng đến gặp ta!". Nói rồi, lão hùng hổ bước ra khỏi Tiên Duyên Phong, lưng thẳng tắp, khí phách ngút trời.
Lý Tiên Duyên nhìn theo, lắc đầu cười khổ. Cái lão Trương này nóng như lửa, xông xáo quá cũng không ổn, chạm vào lợi ích lũ quỷ đó rồi phiền phức lắm. Nhưng có mình chống lưng, tạm thời cũng không đáng ngại. “Hừ, cứ làm tới đi. Áp-xe thì phải nặn hết mủ mới mong lành được.”
Lý Tiên Duyên nghi ngờ vài tông môn đã cấu kết với yêu giới, làm chuyện bẩn thỉu hại dân đen để đổi lấy lợi ích. Tiểu Bạch đã được phái đi điều tra. Phải lôi cho bằng được cái ổ ung nhọt này ra ánh sáng, nếu không Nhân tộc khó mà yên ổn. Bệnh của Tiên giới thì cứ để ở Tiên giới mà trị, đừng có lây lan xuống đây!
Chiều xuống, Trương Toàn Đản ủ rũ quay về, đầu cúi gằm.
“Sao rồi? Lũ đó vẫn chưa chịu rút lui à?”, Lý Tiên Duyên vừa gắp thức ăn, vừa hỏi.
Lão Trương lắc đầu, “Đâu có dễ thế! Dù ta đã nói là ý của ngươi nhưng chúng vẫn ngoan cố. Cứ ngồi chình ình ở cửa, phản đối kịch liệt chuyện toàn dân giáo dục, làm sao bây giờ?”. Lão thở dài, “Đánh thì không được, dù gì trước giờ bọn họ cũng không làm gì hại đến Huyền Thiên Tiên Tông. Đứng đó bị chửi rủa, phí công vô ích…”. Lão chỉ tay vào cái áo rách của mình, “Mày coi! Bị đám chó má đó xé rách áo rồi!”.
Lý Tiên Duyên cười thần bí, “Lúc đầu thì đau đớn đấy, nhưng phải vậy mới trị tận gốc được chứ!”. Lý Tiên Duyên móc ra một quyển sách nhỏ, lắc lắc trước mặt lão Trương. “Thứ gì thế?”. Lý Tiên Duyên lắc đầu, “Bí mật, mai sẽ công bố”. Rồi hắn ghé tai lão Trương thì thầm, dặn dò vài chuyện.
Lão Trương gật gù, “Hiểu rồi!”.
Lý Tiên Duyên mỉm cười, "À đúng rồi, vụ Tiên Đế động phủ gì đó thì cứ cử vài tên đệ tử đi. Thanh niên phải ra ngoài trải sự đời chứ nhỉ. Nhớ dặn dò kỹ càng chuyện bẫy rập nhé, bày bố đầy trên đoạn đường tới động phủ đó, chắc đủ cho lũ ranh con kia hít khói”. Lý Tiên Duyên phẩy tay, quay về phòng ngủ. "Mệt rồi, đi ngủ thôi!".
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |