Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấm Mẹ Nó Bát Môn Độn Giáp!

Phiên bản Dịch · 1434 chữ

ẦM! Một cái thạch quan như tên lửa xịt khói phóng ra ngoài, lao thẳng về phía Cao Phi. Thằng cha Cao Phi này cũng nhanh vl, nghiêng người né phát đẹp như phim hành động Hong Kong. Thạch quan tiếp đất, rung lên cái ầm nghe sướng cả tai.

"Hả?" Mặt thằng Cao Phi nhăn tít như cái bị, quay đầu nhìn về phía ba anh em cây khế. Cơ mà chỗ cũ giờ trống trơn chả thấy bóng ma nào, cả ba đã teleport đi đâu mất tiêu.

"Cái đờ đờ gì thế này?"

"Nhanh bỏ mẹ!"

Thằng cha Cao Phi tuy hơi ngáo nhưng phản xạ cũng không phải dạng vừa, nó nhận ra có ai đó vừa vèo tới giật cái thạch quan rồi teleport cả lũ đi xa vl luôn. Cả cái hành động này diễn ra nhanh đến mức mắt thường dell nào thấy được.

"Ma thuật gì đây?" Thằng cha gãi gãi đầu, mắt nhìn chằm chằm ba tên kia như muốn xuyên thủng.

Là ai xuất thủ đây? Thằng bé mọt sách chơi trận pháp kia hả? Khả năng cứt! Trông nó còm nhom như que củi, làm sao mà nhanh nhẹn vậy được.

Con bé loli kia? Có khi! Nhưng nhìn mặt nó cũng ngơ ngác vl ra, có vẻ cũng ngạc nhiên chả kém gì thằng Cao Phi. Vậy chắc chắn dell phải!

Chỉ còn lại thằng mặt đơ khiêng quan tài nãy giờ! Là nó? Sao nó có thể nhanh tới vậy? Cái quái gì đang diễn ra?

Trong khi thằng Cao Phi đang load chậm thì Đoàn Cẩu cũng đờ mặt nhìn về phía Phú Quý, mặt cắt dell còn giọt máu.

Chỉ thấy Phú Quý hai nắm đấm siết chặt, người căng cứng như sắp biến thành Super Saiyan, một luồng khí thế bá vl toát ra khiến xung quanh gió thổi ào ào, cây cối rung chuyển.

"Cái… cái…" Đoàn Cẩu lắp bắp, cái cảm giác chết chóc này quen vl! Kiểu như lần trước chọc chó Phú Quý nổi điên suýt bị nó xiên cho một châm xuyên tim ý. Giờ thì cái aura kinh khủng đó lại quay về!

"Mẹ, nó làm lúc nào?" Đoàn Cẩu vắt óc suy nghĩ nát cả neuron thần kinh mà dell thể nhớ nổi Phú Quý đã cắm châm lên người mình khi nào.

"Hiểu rồi!" Thằng Cao Phi cười khẩy.

"Cái châm pháp vl thần thánh này, thế mà lại kích thích tiềm năng con người đến vậy!"

"Chiêu này gọi là gì đấy?"

Phú Quý nhe mắt nhìn Cao Phi như nhìn con mồi, giọng nói lạnh tanh như băng:

"Đây là Bát Môn Độn Giáp bí truyền của sư phụ tao!"

"Môn thứ ba, Sinh Môn! Khai!"

Vèo! Vừa dứt lời, Phú Quý đã biến mất như một cơn gió. Lông mày Cao Phi giật giật.

"Nhanh bỏ mẹ!" Nó định lùi lại né đòn nhưng bản năng mách bảo thằng nhóc mặt đơ kia đã áp sát trước mặt!

"Chết cùm mẹ mày đi!" Da Phú Quý từ trắng trẻo bỗng chuyển sang đen sạm, cơ bắp cuồn cuộn như Lý Đức, khí thế hừng hực như núi lửa sắp phun trào.

ẦM! Một cú đấm thẳng mặt với lực đạo kinh thiên động địa, thằng Cao Phi xoay tròn 360 độ như cái chong chóng rồi cắm đầu xuống đất.

"Dell thể nào! Biết nó đến nhưng dell kịp phản ứng!"

"Giờ làm sao?"

"Phụt!" Cao Phi phun ra một bãi máu, khóe miệng rách toạc như vừa bị chó cắn. Nó cố nén đau, lồm cồm bò dậy lùi lại mấy bước.

"Tuyệt vời!" Đoàn Cẩu hét lên sung sướng.

"Suýt nữa quên mẹ mất vụ này!"

"Sư phụ từng nói Phú Quý có thể tiễn tao lên đường luôn trước cả khi tao kịp khởi động trận pháp."

"Giờ xem ra Cao Phi sợ nhất là đánh đấm tay bo."

"Có khi chỉ có combat tay đôi mới hạ được nó!"

Cao Phi bẻ bẻ cổ, Đoàn Cẩu thấy rõ mồn một cơ bắp thằng này hình như vừa to lên một tí. Chưa kịp hoàn hồn thì Phú Quý đã teleport đến trước mặt nó.

Cơn mưa đấm như búa bổ trút xuống mặt Cao Phi. Nhìn qua thì có vẻ Phú Quý đang áp đảo, nhưng chỉ có nó mới biết số cú đấm trúng đích của mình đang giảm dần.

Biết tình hình bất ổn, Phú Quý tung ra một cú đấm quyết định, nhưng Cao Phi đã kịp giơ tay đỡ. Hai thằng cùng lùi lại vài bước.

"Ha ha ha…" Cao Phi cười lớn.

"Thân thể ta đang dần thích nghi với tốc độ của ngươi!"

"Thật may mắn!"

"Cơ thể ta đang không ngừng tiến hóa!"

"Càng lúc càng mạnh!"

Phú Quý nhíu mày, cắm thêm ba cây ngân châm lên người.

"Môn thứ sáu, Cảnh Môn, Khai!"

Mặt Phú Quý đỏ như gấc, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt.

"Thích đỡ đòn lắm hả?"

"Thì xem mày đỡ kiểu gì!"

Phú Quý lôi ra một lọ nhỏ, đổ thần du lên hai nắm đấm.

"Hừ!"

"Nếm thử uy lực của thần du nào!"

Cảnh Môn mở ra, tốc độ Phú Quý đạt đến mức phi lý! Ngay cả Cao Phi vừa kịp adapt với tốc độ Sinh Môn cũng phải há hốc mồm.

"Không thể nào!"

"Tiềm năng con người vô hạn đến vậy sao?"

"Tốc độ này!"

Cao Phi vẫn thấy được đường đi nước bước của Phú Quý nhưng cơ thể thì dell react kịp.

RẦM! Một cú đấm chí mạng, cứng như sắt thép, trúng thẳng mặt Cao Phi, đến nỗi nhìn qua cứ như mặt nó bị bóp méo vào trong.

Cả người Cao Phi bắn ra như viên đạn, lao thẳng vào rừng cây. Cây cối ven đường bị bật gốc rụi, mấy chục cây đại thụ nghìn năm tuổi cũng gãy đổ liên hoàn, cuối cùng mới may ra cản được đà lao của nó.

"Đệch mợ! Sư đệ Phú Quý bá vl!" Trần Bình An, Lý Tiêu Diêu và đám còn lại đờ người ra, hàm rớt xuống đất. Ai dè thằng mặt than tưởng chừng vô dụng này lại mạnh như một vị thần. Biết thế nãy đéo cần chém gió làm gì, cho Phú Quý lên luôn là xong.

"Chết rồi à?" Đoàn Cẩu lẩm bẩm.

"Chưa!"

"Còn xa lắm!" Tiểu Lộc nói nhỏ, rồi hướng ánh mắt mọi người vào khu rừng.

Vút! Một tiếng xé gió vang lên từ trong rừng, nhanh đến nỗi chưa ai kịp nhìn thấy gì thì Cao Phi đã vọt ra, đối mặt với Phú Quý, hai bên tung quyền.

ẦM! Hai nắm đấm va chạm, phát ra một luồng sóng xung kích mạnh đến mức cây cối xung quanh đều bị thổi ngã rạp.

"Nhanh vl! Mạnh vl!" Đoàn Cẩu hét lên.

"Hừ hừ!" Cao Phi cười.

"Ta đã thích nghi với tốc độ này!"

"Ngươi còn nhanh hơn được nữa không?"

Chưa nói hết câu, Cao Phi bỗng thấy cánh tay mình rơi tõm xuống đất, may mà còn lớp da kéo lại nên chưa đứt hẳn.

Vèo! Cao Phi bị hất văng ngược ra xa.

"Cứng vãi!"

"Mẹ, thế mà nát cả xương và cơ của ta!"

"Tên nhóc, ngươi làm ta bất ngờ đấy!"

Phú Quý mặt đỏ như đít khỉ, vẻ mặt dell mấy dễ chịu.

Ực ực! Nó nuốt một ngụm nước bọt, hay đúng hơn là máu.

"Hả?" Đoàn Cẩu cau mày.

"Phú Quý bị thương?"

"Nó bị thương?" Đoàn Cẩu lắc đầu.

"Không, dell thể nào!"

"Nó chuyên nghiên cứu cơ thể con người, nội tạng phải cứng hơn sắt thép."

"Hay là…" Đoàn Cẩu chợt nghĩ ra điều gì, nhưng dell dám chắc.

"Hay là gì?" Tiểu Lộc hỏi.

"Hay là cái châm pháp bá vl này có tác dụng phụ, nặng đến mức dù có ăn hết thiên tài địa bảo cũng dell gánh nổi?"

Ngoài lý do đó, Đoàn Cẩu dell nghĩ ra cái nào khác.

"Ha ha…"

"Hèn gì sư phụ bảo với tao rằng ở Huyền Thiên Đại Lục này, mở tới Cảnh Môn là dell có đối thủ."

"Thì ra được cái này thì mất cái kia."

"Nhưng mà!"

"Mặt mũi Huyền Thiên Tiên Tông sao có thể để mất?"

"Hôm nay, ta – Hoàn Nhan Phú Quý – xin gánh vác trọng trách bảo vệ danh dự môn phái!"

Phú Quý vận công, khí thế bừng bừng như sắp hóa thần.

"Môn thứ bảy, Kinh Môn! Khai!!!"

Bạn đang đọc Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn! (Bản dịch) của Thị Phi Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.