Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Mệnh Chi Thụ Trong Túi Quần, Tiên Đế Ngồi Hít Khói

Phiên bản Dịch · 1484 chữ

“Ê, cụ già, muốn hồi sinh cái thân xác tàn tạ của ông không?”, Lý Tiên Duyên thản nhiên hỏi Vô Hối Tiên Đế một câu nghe mà muốn phun hết cơm trong mồm.

Đến nước này rồi còn phải hỏi?

Không muốn sống lại thì ông đây đã sớm tiêu tan cmnr, cần gì mà lẹt đẹt trong cái đèn dầu này cho đến tận bây giờ.

Không muốn sống lại thì ông đã chẳng chui đầu vào cái hồn đăng quái quỷ này.

Không chui đầu vào, thì mấy đứa con tôi có phải lao đao lận đận tìm cách cứu cha không?

Nghĩ mà thèm! Muốn vãi cả ra ấy!

“Ơ...”

Khoan đã!

Hình như sai sai!

Thằng này khôn vl.

Nó hỏi mình có muốn hồi sinh hay không chứ có phải nó muốn biết ý mình hay không đâu.

Chắc chắn nó biết cách làm cho ta hồi sinh, 100% là vậy.

Thằng ranh con này chắc định mặc cả cái gì đây.

Chuẩn rồi!

Nhất định là như vậy.

“Muốn chứ! Ông mày nằm mơ cũng thấy luôn!", Vô Hối Tiên Đế giọng điệu hào hứng thấy mẹ, cái ngọn lửa trong cái thất tinh hồn đăng cũng phải nhảy tưng tưng theo.

Đúng rồi!

Sao mình ngu thế nhỉ!

Có được cả thất tinh hồn đăng, bảo bối xịn sò của tam giới, mà lại không biết cách hồi sinh một cái xác?

Haizz, thôi, ông đây cũng ngộ ra rồi.

Chắc hồi sinh thành Tiên Đế full đồ full max options thì hơi khoai.

Thôi, kệ cmn đi.

Còn sống là được, leo dần lên Tiên Đế lại được chứ gì!

“Ờ, tao cũng muốn giúp mày. Ê, mày biết làm thế nào không?”, Lý Tiên Duyên gật đầu, mặt tỉnh tỉnh.

“...”, Vô Hối Tiên Đế câm nín. “Mày... mày không biết á?”

Lý Tiên Duyên lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội, "Ông đây biết thế beep nào được?"

“...”, Vô Hối Tiên Đế thất vọng tràn trề, ngọn lửa hồn đăng rúm ró, teo tóp thấy rõ.

“Sách cổ thì có ghi cách hồi sinh, mà nguyên liệu thì kiếm đéo đâu ra, với lại phức tạp vl”, Tiên đế thở dài não nề, mặt méo xệch.

“Hình như…tao hơi lạc quan quá rồi…”

Vô Hối Tiên Đế liếc Lý Tiên Duyên một cái, thấy thằng nhỏ này không có ý giỡn mặt mình, liền cười như mếu.

“Ha… ha… thôi kệ mẹ, sống lại được thì sống, không được thì thôi, mấy nghìn năm nay ông quen rồi.”

“Cảm ơn mày, nhóc con.”

“Có mày, Huyền Thiên Tiên Tông lại beep như xưa thôi.”

“Tao ngồi trong đèn dầu này tu luyện cũng được, chắc lát nữa là chạy nhảy được bình thường thôi, không cần vội.”

“Chỉ là lâu lâu phải quay lại đèn sạc pin, với lại cũng đấm đá, đánh nhau các thứ gì được…”

“Haizzz, thế này thì giúp gì được thằng con quý của tao chứ?”

Lý Tiên Duyên cười cười, nhìn lão già Tiên Đế mood swing như thời tiết tháng bảy.

“Thôi nào ông già, dù không biết thì ít nhất cũng phải khai ra xem cần cái gì để ông đây còn biết đường mà kiếm chứ?”

“Đã hứa với Phú Quý rồi, lật kèo hơi kì nhé?”, Lý Tiên Duyên nháy mắt.

Vô Hối Tiên Đế ngớ người, rồi cũng cười khẩy.

“Mày đúng là thầy tốt đấy! Ha, thôi được rồi!”

“Tuy không hi vọng nhiều lắm, nhưng còn nước còn tát mà, đúng không?”, ông già tự nhủ.

“Mày nghe này...”

“Muốn hồi sinh cho Tiên nhân, phải có Sinh Mệnh Chi Thụ, rồi dùng nó đẽo thành hình người, hiểu chưa?”, giọng Tiên Đế đầy vẻ bí hiểm.

“Mà cái vụ này khó vl. Thằng đẽo phải là Tượng Thánh trở lên, không thì fail cmnl, nguyên thần tan beep luôn.”

“Haiz, Tượng Thánh giờ hiếm như lông phượng, chắc tuyệt chủng mẹ rồi. Muốn tìm thì biết tìm đâu ra?”

“Mấy thằng chuyên vùi mặt vào tu luyện với suy nghĩ lung tung này, mời được thì cũng hay đấy.”

“Mà thôi, Tượng Thánh thì bồi dưỡng được. Kiếm đứa nào có tí năng khiếu, bỏ ra vạn năm là cũng lên được Tượng Thánh. “

“Nhưng cái Sinh Mệnh Chi Thụ ấy nhỉ …”

“Ông sống beep lâu rồi mà chưa thấy bao giờ.”

“Lão Thiên Huyền ngày xưa bảo Sinh Mệnh Chi Thụ cũng là đồ tam giới, mà toàn nghe đồn thổi chứ đéo ai thấy cả.”

“Thôi nhưng cứ tin là có đi. Đến lúc mày lên Tiên giới rồi tìm thử.”

“Mà thôi, cũng không cần đặt nặng quá, tao thế này được rồi.”, ông già phẩy tay, ra vẻ bất cần đời nhưng mà mặt thì vẫn méo xệch.

Lý Tiên Duyên gật đầu: "Vậy thôi á?"

Vô Hối Tiên Đế cũng gật gù:" Ừ, khoai lắm…Thôi đừng bận tâm quá, tao sẽ nói với Phú Quý...”

“Hửm?”

Bỗng dưng, Vô Hối Tiên Đế thấy sai sai.

Vừa nãy thằng nhãi ranh kia nó nói cái gì cơ?

Vậy thôi á?

Vậy thôi á????

Ông đây ngồi thao thao bất tuyệt một hồi, bày tỏ sự bất lực não nề, thằng này trả lời "vậy thôi á”?

“Mày biết Sinh Mệnh Chi Thụ là cái gì không hả? Cái đấy là huyền thoại cmnr!”, Vô Hối Tiên Đế bắt đầu nổi đóa.

"Vậy thôi á? ", giọng ông đầy mảng miếng.

"Ha ha!", ông già cười khẩy.

“Nhóc con, tao biết mày mạnh.”

“Nhưng nói chuyện cho nó phải phép, không là tao lại suy nghĩ chuyện thằng Phú Quý bái mày làm thầy đấy nhé.”, Vô Hối Tiên Đế hơi sốc, bắt đầu có chút thất vọng.

Ban đầu cũng đánh giá Lý Tiên Duyên cao mà giờ…

Cộng thêm chút cảm giác bị xem thường…

Sinh Mệnh Chi Thụ bị nói như đồ bỏ đi, ai mà chả tức.

Vậy thôi á?

Thái độ đó nữa chứ, thật đúng là không biết trời cao đất dày!

Lý Tiên Duyên thấy Tiên đế nổi khùng, liền cười khì khì.

“Ông già ơi, Phú Quý bái tôi làm thầy rồi thì cả đời này là của tôi, ông có quyền gì mà nói không được hả?”, Lý Tiên Duyên nhướn mày.

“Mà tôi cũng đâu có nói đùa đâu.”

“Tượng Thánh, tôi có nhé.”

“Sinh Mệnh Chi Thụ thì trên núi của tôi hình như cũng có đấy.”

Vô Hối Tiên Đế ngớ ra, mắt tròn mắt dẹt nhìn Lý Tiên Duyên.

“Tượng Thánh mày có?”, giọng ông già run run.

“Thế giới bây giờ còn có Tượng Thánh á? Chẳng phải toàn dân tu tiên cmnr hả?”

“Sinh Mệnh Chi Thụ trên núi mày có á?”

Cái này làm cho Vô Hối Tiên Đế chưng hửng total.

Chẳng lẽ cái hạt Sinh Mệnh Chi Thụ nào đó rớt xuống Thiên Huyền Đại Lục hả?

Chắc đùa, xàm vl!

Nhưng nghĩ kĩ, hình như cũng có tí logic.

Thiên Huyền Đại Lục này cũng được coi là vùng đất khí vận dồi dào.

Bản nguyên cũng sinh ra được thì…

Sinh Mệnh Chi Thụ cũng chả phải cái gì quá xa vời.

“Trăm nghe không bằng một thấy, ông đây tận mắt thấy thì mới tin nhé”, Vô Hối Tiên Đế khăng khăng.

Dù sao thằng nhóc này nhìn trẻ măng, kiểu này chắc là đại lão chuyển sinh.

Trẻ thế này mà mạnh vl, chắc chắn rồi!

“Này, nhìn nhé!”, Lý Tiên Duyên móc trong không gian ra con rối gỗ mình đẽo, ném lên bàn.

“OÀNH!”, ngọn lửa thất tinh hồn đăng cháy bùng lên.

“Cái… Cái này…”

Hoàn Nhan Vô Hối, tức Vô Hối Tiên Đế cứng họng, chỉ còn biết lắp bắp.

Ông nhìn con rối gỗ bất động nhưng đầy sức sống trên bàn.

Ông chết lặng!

Đúng rồi! Chính là cảm giác này!

Cái hình nhân gỗ này tuy bất động mà cứ như người thật ấy!

Đúng là tuyệt kĩ của Tượng Thánh! Y như thật!

Chưa hết!

Phải có sinh khí của Sinh Mệnh Chi Thụ thì mới gọi là có sự sống thật sự được!

“Sinh Mệnh Chi Thụ thật!”, giọng ông già lạc đi.

“Mày thật sự có Sinh Mệnh Chi Thụ sao?”, Vô Hối Tiên Đế kích động đến mức muốn nổ tung.

“Thế Tượng Thánh kia đâu, mời bằng được đến đây nhé! Ông đây trả giá nào cũng chịu!”, mặt ông già sáng rực.

Nhưng mà, Hoàn Nhan Vô Hối chợt nhớ ra cái gì đó…

“Khoan, tí Sinh Mệnh Chi Thụ này thì bé quá, chắc không đủ đẽo người đâu nhỉ?”, mặt ông chợt xụ xuống.

“Ít nhất cũng phải to bằng người thật chứ!”, Vô Hối Tiên Đế nhìn Lý Tiên Duyên như sắp khóc.

Bạn đang đọc Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn! (Bản dịch) của Thị Phi Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.