Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Như Ngọc (Bản chợ búa)

Phiên bản Dịch · 1352 chữ

Lý Tiên Duyên đứng ngây ra như phỗng.

Một bà thím lồng lộn như con công xòe đuôi, váy áo lấp la lấp lánh, trang điểm lòe loẹt sặc sỡ lướt tới.

Thi Uyển Uyển sợ hết hồn vía, chạy vội lại quỳ rạp:

"Sư phụ!!!"

Bà thím gật gù, xoa đầu Thi Uyển Uyển như xoa đầu con chó nhỏ:

"Con ngoan, con sợ hết hồn rồi hả?"

"Đều tại sư phụ ngu, không suy nghĩ kỹ càng!"

Nhận được tin báo, bả phi như bay tới đây. Thi Uyển Uyển là đứa đồ đệ cưng nhất của bả, lỡ có mệnh hệ gì, bả sẽ đau khổ đến mức không thèm ăn sơn hào hải vị cả tuần mất!

Xoay qua nhìn Lý Tiên Duyên, bả ngay lập tức bị vẻ đẹp trai sáng chói của hắn làm cho lóa mắt.

Gió thổi tung mái tóc mượt mà như quảng cáo dầu gội, đôi mắt sâu hun hút như cái giếng cạn, khí chất thoát tục như thằng cha mới trốn trại.

"Đệt, trai đẹp thế… Soái xỉu ngang xỉu dọc luôn!"

Bà thím đứng hình mất 5s.

"Sư phụ ơi!!!"

Thi Uyển Uyển lay lay người, bả mới giật mình tỉnh lại.

Lý Tiên Duyên thở dài ngao ngán.

Lại thêm một con mẹ hám trai, chỉ nhìn cái mã bên ngoài! Đời này có ai thấu hiểu tâm hồn sâu sắc như biển của bổn soái ca hay không??

Doanh Cẩu cười khẩy.

Toang rồi, dính thêm một con nữa! Bán một tặng một luôn!

"Uyển Uyển, đây là vị tiền bối con nhắc đến á?"

Bả quay lại hỏi Thi Uyển Uyển, mặt vẫn còn ngờ vực.

Theo tin bả nhận được, thì một thằng đồ đệ của ông nào đó mang con rối gỗ sư phụ nó đẽo ra phang cho phát chết tươi cái bóng của Yêu Đế. Bả tưởng đâu lão tiền bối là một ông cụ râu tóc bạc phơ chứ?

Ơ! Mà khoan!

Có gì đó sai sai!

Trẻ măng mà tu vi cao vút vậy…?

Bảo bối nghịch thiên gì mà có công dụng trẻ mãi không già chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mấy lão đại đế còn đầu hai thứ tóc hết rồi kia kìa!

Bả lại nhìn chằm chằm Lý Tiên Duyên, phát hiện mỗi cử động của hắn đều uyển chuyển như múa ba lê, khí chất ngời ngời như cục vàng 24k, cứ như sắp bay lên trời được đến nơi rồi.

Thôi xong!

Hắn là tiên!!!

Bả ngay lập tức phán đoán.

Thấy bả mặt mày kinh hãi, Thi Uyển Uyển gật đầu lia lịa, vênh mặt tự hào.

Bà thím vội vàng quỳ rạp cúng bái:

"Tiểu nhân có mắt như mù, mạo phạm tiên nhân, tội đáng muôn chết!!!"

Bả không dám manh động, chờ đợi Lý Tiên Duyên phán xử.

Chứng kiến cảnh này, Lý Tiên Duyên đã chai lì.

Hắn phẩy tay:

"Vừa nãy ngươi nghi ngờ ta hả?"

Bả nghe vậy, sợ tái mặt.

Tiên nhân nổi giận rồi!!!

Bả lắp bắp thanh minh:

"Dạ dạ, tiểu nhân lo lắng cho đồ đệ nên nói năng hồ đồ, mong tiên nhân đại lượng tha thứ!"

Lý Tiên Duyên cười khẩy.

Ngươi chê tu vi bổn soái ca thấp kém ta không nói, đằng này còn dám khinh thường tài năng của ta??!!

"Ta hỏi, lời ta vừa nói có sai không?!"

Bà thím lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi.

"Tiên nhân nói gì cũng đúng ạ!"

Hắc! Bị khuất phục rồi! Dễ dãi quá, không vui!

Lý Tiên Duyên ra vẻ bực bội.

"Giờ ngươi đàn cho ta nghe xem có sai không!"

Bả sợ hãi kêu lên:

"Tiểu nhân không dám!!"

Bảo ngươi đàn thì đàn, nói nhiều làm gì?! Đúng là súc vật!

"Là tiểu nhân sai rồi, xin tiên nhân đừng để bụng!"

Mặt bả đầm đìa mồ hôi hột, sợ hãi liếc trộm Lý Tiên Duyên.

Hắn đang nhìn bả với ánh mắt hình viên đạn, rõ ràng là giận lắm rồi. Chắc tôn nghiêm của hắn đã bị xúc phạm nặng nề!

"Ta kêu ngươi đàn thì ngươi cứ đàn! Nói nhảm ít thôi!!"

Lý Tiên Duyên uống cạn chén trà, đứng phắt dậy.

"Để cho công bằng, ngươi đàn xong ta đàn, cùng một cây đàn luôn."

Hắn chỉ cây đàn Ngô Đồng.

Bả méo mặt, nhưng đành phải lê bước đến cây đàn.

"Đàn bài nào hay nhất của ngươi đi!"

Lý Tiên Duyên đứng khoanh tay giám sát.

Bả thấy tình hình éo le quá đành liều, nhắm mắt lại, lấy hơi, đặt tay lên dây đàn…

Rồi!

Bả méo mặt lần hai.

Dây đàn cứng như thép, bả gẩy thế nào cũng không động đậy.

Đệch! Giỡn mặt nhau à?!

Đây là đàn cái gì?! Đàn đá chắc?

Bả hoảng hốt, kiểm tra cây đàn kỹ càng từ trên xuống dưới, trái sang phải, nhưng chả thấy gì bất thường.

Lạ thật…

Chợt, chân tướng sự việc sáng tỏ trong đầu bả.

Ngay cả bả cũng không gảy nổi thì chắc chắn cây đàn này phải là tiên khí trở lên rồi! Nhưng nhìn nó bình thường, lại chả có chút linh khí nào, chẳng giống tiên khí tí nào!

Bả vội đứng dậy.

"Tiên nhân, cây đàn này… tiểu nhân đàn không được!"

Lý Tiên Duyên ngẩn người. Đàn tốt vậy sao lại đàn không được?

"Ngươi tránh ra, để ta đàn cho ngươi xem!"

Chịu thua chưa! Mắc cười chưa!

Lý Tiên Duyên ngồi xuống, cả người toát ra khí chất nho nhã.

Bà thím thấy anh tự dưng như biến thành người khác vậy. Động tác vuốt ve cây đàn cứ như đang ve vuốt cô nào, dịu dàng như đang thì thầm những lời yêu thương nồng cháy.

Hắn hòa mình vào thiên nhiên, trông đúng chất tiên phong đạo cốt.

Tô Như Ngọc bỗng cảm thấy mình nhỏ bé như học sinh lớp 1, ngoan ngoãn đứng cạnh, chờ đợi Lý Tiên Duyên biểu diễn.

Là fan cứng, Thi Uyển Uyển cũng xán lại gần hóng hớt. Nàng đã từng nghe Lý Tiên Duyên đàn, biết rõ độ bá đạo của hắn rồi.

Doanh Cẩu thì chả hứng thú, ngày nào nó cũng phải nghe cả đám tì nữ đàn hát đến đau hết cả đầu. Nó vẫn thích nghe Hồng Tụ Chiêu đàn hơn.

"Keng… keng…"

Âm thanh vừa cất lên đã khiến hai thầy trò Tô Như Ngọc đắm chìm.

"Keng… keng…"

Họ như lạc vào thế giới thần tiên trong tiếng đàn du dương, bay lượn trên trời, ngắm nhìn cảnh đẹp non nước hữu tình.

Nào là núi non hùng vĩ, sông suối cuồn cuộn, thác nước đổ ầm ầm, rừng cây bạt ngàn.

Hình ảnh thơ mộng hiện lên trong đầu họ.

"Cao sơn lưu thủy!"

Tô Như Ngọc buột miệng.

Bả mở mắt ra, ngắm nhìn Lý Tiên Duyên với vẻ si mê, mỗi lần hắn gảy đàn đều chất chứa tình cảm sâu lắng.

Đây mới là cảnh giới!

Bà ta ngộ ra rồi!

Hóa ra không chỉ Thi Uyển Uyển gà mờ mà ngay cả bả cũng kém cỏi.

Tâm hồn chơi đàn của Tô Như Ngọc cuối cùng cũng được khai sáng!

Và tu vi của bả cũng thế!

Từ Động Hư sơ kỳ lên trung kỳ, rồi hậu kỳ...

Cứ thế, bả thăng cấp vèo vèo như diều gặp gió!

Thi Uyển Uyển đứng bên cạnh cũng không kém, tu vi vù vù từ Nguyên Anh sơ kỳ lên thẳng đỉnh phong! Nếu không có sư phụ kịp thời can thiệp thì chắc cô nàng đã lên cấp tại chỗ luôn rồi.

Hai sư đồ nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.

Mắt sáng lên, hớn hở vô cùng.

Giờ họ mới hiểu vì sao Lý Tiên Duyên lại ép Tô Như Ngọc đàn.

Hắn chỉ muốn mượn cớ tỉ thí để chỉ điểm cho họ thôi!

Tô Như Ngọc cúi xuống, nhìn chỗ hắn vừa ngồi, mơ hồ thấy hai chữ:

"Ngô Đồng".

Bạn đang đọc Đừng Giả Vờ, Ngươi Chính Là Kiếm Đạo Chí Tôn! (Bản dịch) của Thị Phi Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thang1119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.