Kế hoạch Cục Súc của Thằng Hổ Biến Thái
Sau màn đánh lộn long trời lở đất, cái đám Thanh Âm tông chẳng còn tí hứng thú nào mà ăn mừng chiến thắng. Cả lũ cứ đứng ngơ ngơ như bò đội nón.
"Xong phim rồi Văn Quân Thánh Nhân, cút lẹ về thôi!", Huyền Cơ Tử chắp tay, giọng điệu hối hả như sắp bị chủ nợ dí.
"Ơ thế đi luôn á?", Lãnh Văn Quân mặt đần thối ra, chưa kịp ôm chặt cái đùi to tổ chảng của Huyền Cơ Tử. Đùi này mà ôm được thì cả tông phất lên như diều gặp gió.
"Hay là để con Uyển Uyển nó ở lại đây với mấy người?", Lãnh Văn Quân mắt sáng rực nhìn thằng nhóc Trình Độ mặt non choẹt, nói thêm, "Thằng ku này hình như còn ế chỏng ế chơ, Thanh Âm Tông bổn tọa cái gì cũng thiếu, chỉ thừa mỗi gái ế."
"Hay là tớ mai mối cho nó một em?", Lãnh Văn Quân nóng lòng muốn tống cổ đám nữ đệ tử ế ẩm ra khỏi tông môn như tống khứ Thần Chết. Bả hy vọng đám con gái này sau khi xuất giá còn nhớ chút tình nghĩa với cái tông môn rách nát này, khi nào cần thì gọi về cứu đói.
Huyền Cơ Tử – lão cáo già đời, bụng dạ thâm sâu khó lường – sao lại không hiểu ý đồ của Lãnh Văn Quân? Nhưng nhìn thằng bé Trình Độ mới 14 tuổi đầu, chắc chim non còn chưa mọc đủ lông đủ cánh. Ép nó "chăn rau" sớm thế, hại chết mầm non quốc gia à? Thằng này làm sao so được với Doanh Cẩu – máy đóng cọc người không biết mệt. Trong người lúc nào cũng cuồn cuộn huyết mạch rồng, động lực dồi dào, đêm ngày chinh chiến không ngừng nghỉ.
Huyền Cơ Tử lắc đầu cười trừ: "Thôi thôi, chuyện của thằng cháu, ta đây không xen vào được đâu".
Lãnh Văn Quân nghe vậy thì mặt xị ra như cái bánh bao chiều. Cả đám nữ đệ tử cũng tiu nghỉu chả khác gì cây héo. Danh tiếng Huyền Thiên Thánh Tông giờ vang dội khắp nơi, đệ tử toàn hàng tuyển chọn kĩ càng, đứa nào đứa nấy đều là truyền nhân của các thánh nhân. Ai mà lấy được một anh về làm chồng thì đời coi như sang trang mới, tài nguyên tu luyện cứ gọi là ngập mặt.
"Trần sư huynh ơi, em là Tư Mã Thúy Liên, làm quen nhé! Sau này sư huynh chỉ giáo cho em vài đường tu luyện được không?"
"Tô sư huynh! Em là Công Tôn Quế Hoa, nhận cho em chút quà mọn này nha!"
"Độc Cô sư huynh! Thác Bạt Đông Mai đây! Sư huynh dạy em múa kiếm được không?”
"..."
Cả đám nữ đệ tử Thanh Âm Tông cứ thế nhao nhao lên, đứa nào cũng muốn làm quen với mấy anh đẹp trai Huyền Thiên Thánh Tông.
Lãnh Văn Quân thấy vậy thì gật gù khoái chí: "Tốt lắm tốt lắm, mấy đứa cố lên! Việc kiếm chồng thì phải tự thân vận động. Tớ chỉ có thể dẫn mối cho mấy đứa thôi."
Bọn đệ tử Huyền Thiên Thánh Tông đâu có quen với cảnh tượng này, mặt đỏ bừng bừng, lắp bắp chẳng nói nên lời.
Mấy ẻm gái thấy vậy lại càng được đà, che miệng cười khúc khích. Đám trai tân này ngây thơ quá, còn ngại ngùng nữa chứ!
Trần Cẩu Thặng thấy tình hình căng thẳng, vội vàng rút kiếm ra, tư cmn thế chuẩn bị đánh nhau: "Đệ tử Huyền Thiên Thánh Tông nghe lệnh, lập trận!" - nghiêm trọng như thể sắp đối đầu với Thiên Lạc Địa Ngục lần nữa vậy.
"Hứ! Chán chết!", mấy em gái bĩu môi, tức tối bỏ đi. Đúng là đồ đầu đất!
Huyền Cơ Tử cười hề hề: "Văn Quân thấy chưa? Bọn đồ đệ này của ta chỉ biết tu luyện, chuyện yêu đương thì ngu ngơ lắm".
Lãnh Văn Quân gượng cười: "Hiểu hiểu! Chẳng trách Huyền Thiên Thánh Tông lại bá đạo như vậy, hoá ra là nhờ đám đệ tử 'thanh niên nghiêm túc' này".
Huyền Cơ Tử gật đầu: "Toàn là thanh niên trai tráng, máu nóng dễ sục sôi, chúng ta nên về thôi!"
Lão lại lần nữa chào tạm biệt.
Lãnh Văn Quân càng nghĩ càng tiếc, vẫn muốn níu kéo: "Ở lại chơi thêm vài hôm đi, để đám nữ đệ tử này dẫn mấy anh nhà ngươi đi ngắm cảnh Thanh Âm Tông?".
Huyền Cơ Tử lắc đầu cười: "Lên thuyền!". Dứt lời, lão quẳng cái thuyền ra, đám người Huyền Thiên Thánh Tông như chim sợ cành cong, nháo nhào nhảy lên.
"Ơ kìa, uống chén trà đã chứ!", Lãnh Văn Quân vẫn cố gắng níu kéo.
Bọn Huyền Thiên Thánh Tông: "..."
"Toàn lực tiến về phía trước!", Huyền Cơ Tử rú ga, con thuyền vút bay khỏi tầm mắt trong nháy mắt.
Yêu giới – hang ổ của thằng hổ biến thái:
Dực Hổ Yêu Đế từ sau khi bị cái con rối đập cho tan nát cái bản mặt, suốt ngày ủ rũ chán chường. Nó ngồi trong thánh địa Hổ Tộc, rầu rĩ không thôi. Muốn trả thù mà không dám, sợ nhỡ cái thân xác yêu nghiệt này lỡ chân bước vào lãnh thổ loài người, bị thằng Đại Đế nào đó phát hiện, cho lên đường luôn thì toi. Nhưng không trả thù thì mất mặt quá. Gần đây yêu giới toàn xì xào bàn tán, nói Hổ Tộc nhát như cáy, Dực Hổ Yêu Đế não phẳng, bị người ta đập cho nhừ tử mà không dám hó hé. Nghe mà tức á!
"Haizzz…", đây là lần thở dài thứ 137 trong ngày của thằng hổ.
Đúng lúc này, một thằng nhóc loài người lò dò bước đến. Nếu Doanh Cẩu ở đây, nó sẽ nhận ra ngay thằng cha bán tin lần trước.
Thằng nhóc cúi đầu trước mặt Dực Hổ Yêu Đế, cung kính chào. Rồi nó đưa tay lên đầu…lột cmn cả cái mặt nạ da người ra. Hoá ra nó cũng là yêu hổ trá hình!
"Đại Đế, em đeo cái mặt nạ này ngứa hết cả mặt rồi!".
Dực Hổ Yêu Đế cười gằn: "Thân phận mày lộ rồi, đeo làm gì nữa?".
"À, vụ ta bảo mày điều tra, thế nào rồi?".
Con hổ con khép nép: "Dạ, xong rồi ạ! Bọn nó là đệ tử Huyền Thiên Thánh Tông ạ!".
"Cái đệt! Đúng là cái lũ khốn nạn đó! Lần trước con Ưng Ly cũng bị chúng nó xử đẹp còn gì", Dực Hổ Yêu Đế đập bàn cái rầm.
Con hổ nhỏ gật đầu: "Nhưng mà Đại Đế ơi, hình như bên loài người vừa ban hành Thiên Huyền Pháp Lệnh ạ!".
Dực Hổ Yêu Đế nhíu mày: "Thiên Huyền Pháp Lệnh?"
Hắn nhớ Thiên Huyền Pháp Lệnh chỉ được ban hành khi nào đánh nhau to với loài người thôi. Từ sau khi hai bên kí hiệp ước hoà bình, bao nhiêu năm nay có thấy cái lệnh chó gì đâu. Chẳng lẽ loài người lại muốn gây chiến với yêu giới à?
"Nội dung là gì?", Dực Hổ Yêu Đế vội vàng hỏi.
Con hổ nhỏ lắp bắp: "Huyền…Huyền Thiên Thánh Tông… được phong là tông môn anh hùng… người đứng đầu tông môn được phong là… nhân vật cảm động Thiên Huyền…".
Dực Hổ Yêu Đế đờ mặt ra. Mặc dù trong chiến tranh loạn lạc, rất nhiều người đã anh dũng hi sinh, nhưng được phong làm anh hùng tông môn thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cái Huyền Thiên Thánh Tông này đúng là chó ngáp phải ruồi!
"Này nhóc, có tin tức gì về nội bộ Huyền Thiên Thánh Tông không?", Dực Hổ Yêu Đế gặng hỏi.
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |