Nam Đế Bị Đập Cho Sấp Mặt
Thằng cha Nam Đế Đoạn Ngọc tí thì són ra quần.
Nó trố mắt ra nhìn Lý Tiên Duyên cầm cục đá trời của nó, nhỏ tí nước vào nghiên mực, rồi mài. Mài cái beep!
Đệt, bảo là chịu được một đấm toàn lực của thằng Đại Đế mà?
Trước khi mang cục đá chó má này ra, nó cũng thử nghiệm rồi, cứng vãi cả nồi ra ấy chứ. Sao đến tay ông chú này lại mềm như bún thế?
Lý Tiên Duyên cứ thong thả mài cục đá, đại khái là muốn test chất lượng.
Cục thiên thạch tóe lửa tung tóe, Lý Tiên Duyên khinh bỉ cười khẩy.
"Cái l** gì mà pháp bảo, Đại Đế cái con khỉ, định lừa bố à?"
Con Thải Phượng cũng ngớ người.
Nhưng mà nó quen rồi.
Ông chủ làm gì cũng bình thường hết. Cứ bình tĩnh mà sống, đừng ngạc nhiên, kẻo đột quỵ.
Cái mặt vênh váo kiểu "chuyện thường ở huyện" của con Thải Phượng làm Đoạn Ngọc càng sợ hơn.
Đệt mợ, trách sao, trách sao đến cả con sủng vật cũng coi thường bố.
Cái thứ vớ vẩn nhỏ tí nước vào là tan này mà cũng dám ba hoa chọi được một hit của Đại Đế?
À mà này, còn định xin Huyền Thiên Tiên Bảo của người ta nữa chứ. Vl thật.
Lý Tiên Duyên cười hề hề, nhìn Đoạn Ngọc.
"Mực đá này cũng được đấy, mực mài ra mịn vl, không bị lợn cợn."
Câu này vừa thốt ra, trên đầu Đoạn Ngọc hiện ra ba vạch đen.
Σ( ° △ °|||)︴
Cục đá cứng như thép mà bảo mực mịn vl? Không lợn cợn?
Cái beep gì thế? Nghe như kiểu đang chọc chó vậy.
Đậu xanh rau má, chuồn thôi.
"Haha, tiền bối nói đùa."
Đoạn Ngọc chắp tay vái lia lịa, không dám nhìn thẳng vào mặt Lý Tiên Duyên.
Lý Tiên Duyên cầm cục đá trời, cười toe toét.
"Nhìn này, đúng là ngon thật, nhưng mà hơi bị yếu sinh lý."
Nói xong cầm cục mực đá hệ thống tặng, đập thẳng vào cục đá trời.
"Rắc rắc..."
Cục đá vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Đoạn Ngọc: "..."
Thải Phượng: "..."
Mặc dù con Thải Phượng tự nhủ là chuyện bình thường, nhưng trong lòng vẫn giật nảy cả mình.
Lý Tiên Duyên vẫn cứ tỉnh bơ.
"Đấy, thấy chưa? Loại này xài chả bền, mài hai cái là đi tong."
"Đoạn tiên sinh, nếu có loại nào cứng hơn, dẻo dai hơn thì mang tới, tui đổi cho."
Lý Tiên Duyên nhặt mấy mảnh vỡ trên đất ném vào cái mâm.
Đoạn Ngọc đứng hình.
Thiên Ngoại Vẫn Thạch này đã là thứ cứng nhất mà nó từng thấy rồi.
Vậy mà ông chú này còn muốn cứng hơn nữa?
Bố mày biết tìm đâu ra bây giờ?
Còn cái nghiên mực với cục mực đá của ông chú nữa.
Chắc cũng không phải hàng tầm thường.
Ít nhất là với trình độ của Đoạn Ngọc, không tài nào nhìn ra nguồn gốc.
"Haha, tiền bối cứ yên tâm, gặp được nhất định sẽ mang đến cho tiền bối."
"Kể cả phải cướp của Yêu Đế, tui cũng cướp cho ngài."
Tối nay Đoạn Ngọc mất mặt như chó rơi xuống hố phân, đúng là bứt rứt.
Giống như kiểu mang quà biếu sếp, lôi ra cái xe lăn đẩy tay cùi bắp.
Xong sếp lặng lẽ đẩy ra cái xe lăn điện xịn xò.
Đúng là nhục vl.
Đoạn Ngọc quê muốn độn thổ.
Thâu Thiên Quán cũng không dám lấy, thôi thì tìm được thứ gì ngon ngon rồi tính.
"Tiền bối, vậy tui xin phép."
Đoạn Ngọc đứng dậy, vái Lý Tiên Duyên một cái rõ dài, còn gật đầu với con Thải Phượng.
Lý Tiên Duyên cười cười, gật đầu.
"Cút."
Đoạn Ngọc quay người, biến mất dạng.
Lý Tiên Duyên nhìn cái Thâu Thiên Quán trên bàn, vỗ trán cái bốp.
"Úi trời, thằng này não cá vàng hay sao ấy, quên cả bình gốm."
"Haiz, chả biết nhà nó ở đâu mà trả. Thôi, lần sau tính."
Con Thải Phượng liếc xéo Lý Tiên Duyên, mắt trợn ngược.
"Quên cái beep! Người ta không dám lấy đấy thằng ngu!"
Lý Tiên Duyên dọn dẹp qua loa rồi đi ngủ.
Trung Châu.
Đông Đế Hoàng Diệu thấy Đoạn Ngọc quay về.
"Nam Đế, quà cáp cho Văn Thánh xong rồi chứ?"
Hoàng Diệu cười cười.
Lúc đầu lão còn ngạc nhiên, sao Đoạn Ngọc lại chịu bỏ cục đá trời đó.
Lão còn thấy hơi quá tay.
Tuy là Văn Thánh triệu hồi anh linh là có công lớn.
Nhưng đá trời hiếm lắm chứ bộ, tặng mấy món khác cũng được mà.
Làm Đại Đế, gần như đồ xịn trên Thiên Huyền đại lục nằm hết trong tay mấy lão rồi.
Không có chuyện không moi ra được quà đâu.
Đoạn Ngọc đỏ mặt tía tai, lắc đầu nguầy nguậy.
Hoàng Diệu thấy có gì đó sai sai, bèn hỏi dồn.
"Sao thế? Văn Thánh đòi hối lộ à?"
Đúng là cũng không thể nói Văn Thánh không có tí tham lam nào.
Có những người cứ được voi đòi tiên, tham lam vô độ.
Hoàng Diệu hơi thất vọng.
Vốn tưởng Đoạn Ngọc đánh giá Văn Thánh cao thế, ai dè lại là loại người như vậy.
Đoạn Ngọc lắc đầu, cười như mếu.
"Không, người ta không cần."
Hoàng Diệu ngớ người.
Không cần?
Thiên ngoại vẫn thạch mà không cần?
Phải biết bên trong cục đá đó có linh lực mạnh vcl ra.
Đến mấy thằng Đại Đế cũng được lợi lắm chứ.
Vậy mà cái thằng Văn Thánh không cần?
Chảnh chó!
"Không được, ta phải đi gặp hắn!"
Hoàng Diệu định phóng đi, nhưng bị Đoạn Ngọc kéo lại.
"Anh hai ơi, cho em xin tí mặt mũi được không?"
"Cục đá trời cùi bắp đó người ta chướng mắt đấy."
"Người ta tiện tay cầm cục mực đá lên là đập nát cục đá trời của em rồi."
"Tiện tay đáp lễ..."
Đoạn Ngọc ngừng lại đúng lúc.
Thông tin về Huyền Thiên Tiên Bảo tốt nhất là đừng có tiết lộ.
"Đáp lễ? Đáp lễ cái gì?"
Hoàng Diệu tò mò.
Đoạn Ngọc lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đồ quý thôi, đừng hỏi nữa."
Hoàng Diệu thấy Đoạn Ngọc không nói thì gật đầu.
Đều là Đại Đế cả rồi, còn làm trò con bò gì nữa.
Người ta không muốn nói thì ép làm cái gì.
Đoạn Ngọc thở dài sườn sượt, ấm ức vl.
"Mà này anh hai, lúc em đến Huyền Thiên Thánh Tông, em thấy có linh khí của Yêu Đế ở đấy."
Đoạn Ngọc nghiêm túc nói.
Hoàng Diệu cũng ngẩn người, nghiêm túc lại.
"Yêu Đế?"
Đoạn Ngọc gật đầu: "Ừ, chắc là Dực Hổ Yêu Đế."
Hoàng Diệu cau mày.
"Là hắn? Sao tự dưng hắn lại chạy đến Huyền Thiên Thánh Tông?"
"Có gì bất thường không?"
Đoạn Ngọc lắc đầu.
"Không, nhưng mà chắc là có liên quan đến Văn Thánh."
Hoàng Diệu: "Ý ngươi là chúng muốn làm gì Văn Thánh?"
Đoạn Ngọc: "Rất có thể, mình có nên đi tìm hắn không."
Hoàng Diệu xoay xoay Hoàng Long Châu, hình như nghĩ ra trò gì rồi.
"Ngươi nói đúng, phải đi tìm hắn, đòi lời giải thích."
"Bây giờ Nhân tộc, Yêu tộc đang đình chiến."
"Yêu tộc ba lần bảy lượt xâm phạm lãnh thổ Nhân tộc ta, chắc tưởng Nhân tộc ta dễ bắt nạt."
Đoạn Ngọc gật đầu lia lịa.
"Chuẩn cmnl, phải cho bọn nó một bài học."
"Rồi vặt lông bọn nó tí."
"Linh khí chính là bằng chứng, xem hắn chối kiểu gì."
Hoàng Diệu cười hô hố.
"Ha ha ha..."
"Nói thật, Nhân tộc nghỉ ngơi hồi sức lâu rồi, giờ lại có thêm Văn Thánh, mình mạnh lắm rồi."
"Đàm phán cũng có lợi thế hơn."
"Văn Thánh chính là vũ khí mạnh nhất, có mà không dùng, chính là đòn dằn mặt mạnh nhất đối với Yêu tộc."
Đăng bởi | Thang1119 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |