Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NHẢY CHƯƠNG

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

CHƯƠNG BỊ LẶP, MỚI CÁC BẠN ĐỌC CHƯƠNG TIẾP THEO Ạ…

Thấy súng không hiệu quả, đám cường thực giả dùng dùi cui điện chọc mạnh vào người cô.

Thậm chí còn dùng cáp thép quấn quanh tay chân Mặc Uyển Nhu, dùng tời điện kéo, cố gắng kéo thẳng cô ấy ra để lôi Khương Cửu Lê ra khỏi vòng tay cô ấy.

Mặc Uyển Nhu gầm lên, cơ bắp căng cứng, tời điện kêu lên ken két, bốn chiếc bán tải bị kéo lùi lại.

Không thể nào dịch chuyển Mặc Uyển Nhu dù chỉ một phân, thật sự có thể xưng khả năng phòng thủ khủng khiếp này là pháo đài hình người.

Mắt Khương Cửu Lê đỏ hoe, nhưng cơ thể không nghe lời: “Uyển Nhu!”

Nhưng Mặc Uyển Nhu lại cố nặn ra một nụ cười: “Yên tâm đi, Tiểu Lê, có tôi ở đây, không ai có thể làm hại cô được!”

“Tôi đã thề rồi!”

Thiết Nam cũng sốt ruột, động tĩnh quá lớn, phải nhanh chóng giải quyết mới được, nếu thu hút nhân viên trị an đến thì không ổn.

Chỉ thấy cánh tay hắn biến hình, một chiếc cưa máy sáng loáng thò ra.

Ánh mắt Khương Cửu Lê trở nên hung ác, cô định kích hoạt thần hóa, muốn thử xem thần hóa có áp chế được hiệu quả của Mê Linh hương hay không.

Nhưng đúng lúc này, bọn họ nghe thấy một giọng nói vang lên.

“Hế nhô~”

Mọi người sững sờ, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy Nhậm Kiệt chân trần đứng trên đỉnh núi xe phế liệu, hai ngọn lửa chói mắt cháy dưới chân.

Cậu không nhịn được nở nụ cười: “Một đám đàn ông to xác tụi mày, lại đi bắt nạt một... một... một tomboy!”

“Có phải hơi thiếu đạo đức không?”

Mặc Uyển Nhu:???

Thiết Nam nheo mắt, mắt máy xoay tròn!

“Thằng nhãi ranh ở đâu ra đây? Cút đi!”

“Liên minh cường thực giả đang làm việc, không muốn chết thì cút xa ra!”

Nhậm Kiệt khịt mũi cười:”Còn liên minh cường thực giả nữa cơ đấy? Tao thấy tụi mày đổi tên thành liên minh cha sầu đê, mấy người làm trò thế này, người làm cha như tao sầu lắm đấy?”

Thiết Nam nghiến răng: “Con mẹ nó, mày thật sự rỗi hơi lo chuyện không đâu, muốn chết đúng không?”

Nhưng Khương Cửu Lê lại ngây người, Nhậm Kiệt?

Sao cậu ta lại đến đây?

“Nhậm Kiệt, chạy đi! Mau chạy đi! Cậu mới Tích cảnh, không đánh lại đám người máy cường thực giả này đâu!”

“Mau vào thành báo với người nhà của tôi, tìm người đến giúp, nhờ cậu đấy!”

Nhậm Kiệt trợn mắt khinh thường: “Không đánh lại hả? Cô nói thế thì xem thường tôi rồi đấy.”

Chỉ nghe “Ầm”, ánh lửa rực rỡ bùng lên dưới chân Nhậm Kiệt! Cả người bay lên trời, đáp thẳng xuống giữa trận đấu.

Chân trần hướng về phía Mặc Uyển Nhu đang bị mọi người vây quanh ở trung tâm, ánh mắt dần trở nên điên cuồng.

Nhậm Kiệt giơ cao hai tay, ngọn lửa hừng hực phun ra từ lòng bàn tay cậu.

Nó giống như một đạn đạo siêu thanh, cậu lao xuống đất, cả bàn chân trở nên đỏ rực.

“Phần Thiêu? Viêm Ma Giẫm Đạp!”

“Ầm!”

Một cước đạp thẳng vào lưng Mặc Uyển Nhu, lửa cháy bùng lên, sức nóng làm tan chảy cả cáp thép. Cộng với toàn lực phản đòn của Mặc Uyển Nhu, một vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra.

Những người xung quanh bị hất tung, người ngợm đen thui.

Khi lửa tắt, một dấu chân khổng lồ xuất hiện dưới chân Nhậm Kiệt, vẫn còn bốc hơi nóng.

Khương Cửu Lê ôm mặt, sao cậu ta lại lao vào chứ? Ở đây có Mê Linh hương mà?

Chắc chắn cậu không trụ được lâu đâu.

Mặc Uyển Nhu mặt mày tối sầm, đánh bọn họ cơ mà?

Đạp tôi làm gì hả?

Tôi có đăng ký dịch vụ giẫm lưng đâu.

Thiết Nam nheo mắt: “Giết chết tên đó! Ông đây muốn bắn thằng nhóc đó thành tổ ong!”

Hơn ba mươi người máy cường thực giả đồng loạt chĩa họng súng đen ngòm vào Nhậm Kiệt.

“Bắn!”

Nhất thời, pằng pằng pằng tiếng súng vang rền, vô số viên đạn lao về phía cậu.

Nhưng Nhậm Kiệt không hề né tránh, tay nắm chặt lưỡi đao Sí Viêm, kích hoạt Thuấn Mâu.

Đột nhiên những viên đạn lao đến chậm lại trong mắt cậu.

Lưỡi đao Sí Viêm trong tay điên cuồng chém xuống, động tác nhanh như chớp, để lại những đường dao rực lửa trên không trung.

Nhậm Kiệt chém tan toàn bộ đạn bay đến, ngay khi chạm vào lưỡi đao, chúng đã bị nung chảy thành sắt đỏ bắn tung tóe khắp nơi.

“Ôi dào, giờ nào rồi mà còn bắn súng? Ấu trĩ!”

Ngọn lửa ngút trời bọc lấy cơ thể Nhậm Kiệt, cậu đạp mạnh chân rồi lao vào đám người máy cường thực giả đang nã súng như sao băng.

Nhậm Kiệt dứt khoát chém mấy viên đạn trước mắt thành nước sắt.

Trong nháy mắt, cậu đã lao đến trước mặt một tên, lưỡi đao vung lên, khẩu súng trường trong tay hắn bị chém làm đôi. Sau đó cậu tung một cú đá ngang, Phần Thiêu bùng nổ từ lòng bàn chân.

“Ầm!”

Cánh tay tên cường thực giả bị đá văng, cả người bay ngược như đạn pháo, đâm vào bãi xe, hộc máu.

Nhờ lực đẩy của ngọn lửa, Nhậm Kiệt lao đến trước một cường thực giả khác, rút khẩu súng lục ở thắt lưng hắn.

“Phần Thiêu!”

“Ầm!”

Tên kia hét lên thảm thiết, bị hỏa lực vô tận đánh bay.

Nhậm Kiệt cầm khẩu súng, mạnh mẽ đẩy về phía trước để lên đạn, sau đó chĩa về phía những kẻ cường thực giả gần đó rồi điên cuồng nã đạn.

“Pằng pằng pằng” tiếng súng vang lên, mỗi một phát đều trúng đích, máu bắn tung tóe, tai ù đi.

Bạn đang đọc Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma (Dịch) của Dịch Thanh Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.